Chương 17: (Vô Đề)

Có cần nhanh vậy không...

"Không thì sao?" Anh hỏi ngược lại tôi.

Tôi cứng họng, không biết phản bác anh thế nào.

Ăn sáng xong, anh nhất quyết lái xe đưa tôi đi làm.

Nơi làm việc cách chỗ này khá xa, lái xe hơn một tiếng mới tới.

Anh phàn nàn: "Ngày nào đi làm cũng lãng phí nhiều thời gian thế này."

"Cũng không lãng phí đâu, tôi còn có thể học thêm một giờ tiếng Anh trên tàu điện ngầm."

Anh cau mày: "Vẫn là ở chỗ tôi đi, còn có thể ôm cậu ngủ thêm chút."

Tới dưới công ty, tôi vừa mở cửa xe, định chào tạm biệt anh.

Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, trực tiếp cúi đầu hôn lên trán tôi.

Tôi nhất thời hồi hộp và lo sợ, đây là giữa ban ngày ban mặt người qua lại, anh lại còn là người của công chúng.

"Có người mà…"

Anh có chút không hài lòng nhìn tôi: "Tôi không xứng mặt sao?"

"Không phải…"

Vừa khéo một đồng nghiệp đi làm qua, tò mò chào hỏi tôi.

"Bạn trai à?"

Tôi hoảng hốt đẩy Giang Trì nhanh chóng lên xe, bối rối giải thích.

"Bạn học…"

"Bạn học chưa chính thức sao, trông như ngôi sao ấy, hình như là ca sĩ Giang Trì nhỉ."

Vài đồng nghiệp từ sáng đã xì xào bàn tán, mãi đến giờ cơm trưa, đột nhiên nhận được một phần ăn.

Lại có đồng nghiệp trêu đùa: "Yêu Yêu, bạn trai đặt cho à, cơm của nhà hàng năm sao, chu đáo quá nhỉ."

Tôi đỏ mặt lấy hộp cơm đi, lén gọi điện cho Giang Trì.

"Cơm là cậu đặt à?"

"Cơm gì?"

"Không có gì, vậy tôi hỏi người khác."

"Đợi đã!" Anh ngăn tôi.

"Người khác là ai? Nam hay nữ, có phải cái cậu bé gọi chị hôm nọ không?"

Anh bực tức chất vấn tôi.

"Không, hỏi bạn thân tôi…" Tôi bất đắc dĩ giải thích.

"Cậu đặt cơm cho tôi làm gì, lại còn đặt đắt thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!