Chương 16: (Vô Đề)

Anh dụi dụi vào cổ tôi: "Sau này cho cậu béo lên một chút…"

"Cho con thỏ béo béo rồi ăn nó..."

"Cậu đã lấy chiếc quần lót giấu trong góc sofa ra chưa? Mấy chỗ kia cậu có béo không?"

"Giang Trì, trong lúc say rượu, đừng hành động lưu manh..."

"Ồ, cậu có hành động như một kẻ lưu manh khi không say không?"

"Không thể!"

Tôi muốn rời đi khi anh ấy đang ngủ, nhưng tôi đã giằng co rất lâu với anh ấy, sức lực và sự kiên nhẫn của tôi đều cạn kiệt, tôi vẫn không thể thoát khỏi anh ấy.

Tôi không nhớ mình ngủ quên lúc nào, chỉ biết lồng n.g.ự. c nóng bừng và suốt đêm tôi có một giấc mơ khó tả…

17

May mắn là sáng hôm sau, tôi là người tỉnh dậy trước, tôi lén xuống giường.

Vừa rửa mặt xong, chiên xong hai quả trứng, khi bưng ra bàn ăn thì từ phòng ngủ truyền đến một giọng nói hơi khàn khàn.

"Lâm Tiểu Thố!"

Ngay sau đó, Giang Trì bước ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.

Tôi đỏ mặt, hoảng loạn quay lưng nhắc nhở anh:

"Cậu… cậu sao không mặc quần áo vậy?"

Anh ngữ điệu lười biếng đáp: "Bốc mùi hết rồi còn mặc làm sao nữa, lát nữa trợ lý sẽ mang qua."

Nói rồi chui vào phòng vệ sinh, vang lên tiếng nước chảy.

Chẳng bao lâu, anh đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm...

Nhiệt độ trên mặt tôi không khỏi lại tăng thêm một độ.

Anh ngang nhiên ngồi xuống, ngẩng cằm về phía tôi.

"Nói đi, chuyện hôm qua, giải quyết thế nào?"

Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người: "Giải quyết cái gì?"

"Đều ngủ cùng nhau rồi, cậu nói xem?" Anh nhìn chằm chằm tôi.

"Tôi… ai ngủ với cậu…"

"Là cậu đó… hôm qua ôm tôi ngủ, tôi không mặc quần áo, cậu cởi của tôi ra…"

"Tôi chỉ cởi áo cho cậu, không có làm gì cả!"

"Cậu nói không làm thì không làm, chẳng lẽ tôi không có chút sức hấp dẫn nào sao?"

"Tôi…"

Tôi phát điên mất, làm sao có người như anh...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!