Giang Trì lại ra hiệu cho cậu ta, "Đưa cho tôi đi, vừa hay tôi chưa no."
Tôi: "???"
Ngay cả Chu Hiên nhất thời cũng ngơ ngác, thế mà lại ngây ngốc đưa hộp cơm cho Giang Trì.
Giang Trì nhận lấy, lại hỏi cậu ta: "Còn chuyện gì không?"
Chu Hiên ngơ ngác đáp: "Không... không còn..."
"Vậy đi đi."
"À được, vậy... gặp lại chị sau." Cậu ta ngây ngô vẫy tay chào tôi.
Ngay cả tôi cũng có chút ngơ ngác: "Tiểu Hiên, tạm biệt..."
Chu Hiên đi rồi, chỉ còn tôi và Giang Trì, bầu không khí lập tức lại có chút kỳ quặc.
"Vậy... tạm biệt, Giang Trì..."
13
Tôi nói lời chia tay với anh, chuẩn bị lên lầu.
Không ngờ vừa bước chân ra, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy, anh hơi dùng lực, kéo cả người tôi vào trước mặt anh.
"Lâm Tiểu Thố, đây là cách cậu cảm ơn tôi sao?"
Ngữ khí anh có vài phần nguy hiểm, ánh mắt thẳng thắn nhìn tôi.
"Giang Trì, cậu làm gì vậy..."
Bị anh kìm kẹp trước mặt, nhất thời căng thẳng không chịu nổi.
"Chúng ta có quan hệ gì?"
"Không phải bạn học sao..."
Tôi nhỏ giọng giải thích.
Anh khẽ cười một tiếng, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo tôi.
Tôi hoảng loạn, nắm chặt lấy áo anh.
Giọng anh lại trầm thêm vài phần: "Lâm Tiểu Thố, cậu còn nợ tôi cái gì bao giờ trả?"
"Tôi... còn nợ cậu cái gì?" Tôi có chút không hiểu.
Anh khẽ cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Áp vào tai tôi, nhẹ giọng hỏi một câu:
"Cậu xem hôm nay trăng có tròn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!