Bối Hồng vừa nói xong, bàn tay đang bóp vai cho bố của Bối Sơ Nhan đột nhiên cứng lại, cô nhìn về phía em gái đang đứng trước bàn làm việc của bố, đáy mắt lộ ra vẻ hoang mang.
"Bố...! Con cảm thấy như vậy không tốt lắm đâu? Trước mặt nhiều người như vậy...! Doanh Doanh sẽ căng thẳng.
Bố còn nhớ lần trước năm Doanh Doanh học lớp mười không.
Năm đó Bối Doanh Doanh học lớp mười, có một lần Bối Hồng dẫn hai chị em đi tham dự một sự kiện khai trương khu trượt băng, đây cũng một trong những dự án Bối Hồng đầu tư.
Lúc đến nơi, người dẫn chương trình mời Bối Doanh Doanh lên sân khấu để phỏng vấn, nhưng Bối Doanh Doanh căng thẳng đến mức không nói được câu nào, khiến cho không khí hiện trường lúc đó cực kỳ gượng gạo.
Lúc đó đã khiến Bối Hồng mất hết mặt mũi, cuối cùng vẫn là Bối Sơ Nhan lên sân khấu chào hỏi mọi người.
Ý cười trên môi Bối Hồng vẫn không giảm, đứng dậy đi đến bên ghế gỗ lim ngồi xuống, "Không sao hết, đó là chuyện năm ngoái rồi, bây giờ Doanh Doanh trưởng thành rồi, lá gan cũng lớn hơn nhiều, đúng không nào?"
Ông mở nắp chén trà, uống một ngụm nhỏ.
"Nhưng mà bố, ở trường có nhiều người như vậy...! Sợ Doanh Doanh sẽ rất căng thẳng, đến lúc đó nói không tốt, bị bạn học cùng lớp nhìn thấy, sau này lấy chuyện đó ra châm chọc Doanh Doanh thì sao bây giờ..." Cô ta tiếp tục "Nói chuyện giùm Bối Doanh Doanh.
"Bối Doanh Doanh vẫn luôn im lặng, lúc này cô nghiêng đầu nhìn chị ta, thấy chị ta chột dạ, sau đó -- Cô khẽ cong khóe môi, nói với bố:"Bố, con cảm thấy chị thật sự nói rất đúng.
"? Bối Sơ Nhan sửng sốt."Vừa rồi con cũng nghĩ rồi, diễn thuyết ở trường học nhiều có người như vậy...! Con sẽ rất căng thẳng, con sợ con sẽ không làm tốt được," cô cúi đầu nói nhỏ, "Bố, hay là bố vẫn để cơ hội lần này cho chị đi, hơn nữa ở trường chị được nhiều người yêu quý hơn con."
Dáng vẻ này của cô khiến ai cũng không thể cưỡng lại được, Bối Hồng đau lòng vẫy tay với cô, đợi cô đi đến trước mặt, ông nắm tay cô bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Sao thế, có phải ở trường có người hay bắt nạt Doanh Doanh không?"
Trên mặt cô khôi phục lại nụ cười, lắc đầu: "Không có ạ, chỉ là tính của con quá hướng nội, chị thì ưu tú hơn rất nhiều, tất nhiên sẽ có nhiều người thích chị rồi."
"Ai nói Doanh Doanh của chúng ta không ưu tú..." Bối Hồng sờ đầu của cô, khẽ thở dài một tiếng: "Con thật sự không muốn lên nói sao?"
"Dạ."
Bối Hồng gật đầu, nhìn về phía Bối Sơ Nhan: "Vậy thì để Nhan Nhan lên phát biểu vậy, Nhưng Nhan Nhan có thời gian rảnh để chuẩn bị không?
"Vừa rồi Bối Sơ Nhan suýt chút nữa không thở nổi, lúc này lại giống như bàn tay đang bóp cổ cô ta đột nhiên buông ra. Cô ta có thể từ từ hô hấp trở lại, cô ta thoải mái mỉm cười:"Vâng, con có thời gian ạ."
"Được rồi, hai đứa nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, đi ngủ sớm một chút."
"Bố ngủ ngon ạ."
Hai người đi ra khỏi thư phòng, Bối Sơ Nhan đi phía trước bỗng quay đầu lại, liếc nhìn Bối Doanh Doanh, trong ánh mắt đầy vẻ hoang mang cùng nghiên cứu dò xét.
"Bối Doanh Doanh, mày làm như này không giống mày chút nào, mày thật sự không muốn lên diễn thuyết sao?
"Làm thế nào cô ta cũng không thể tin được, Bối Doanh Doanh vì cái gì mà vô duyên vô cứ từ chối. Gần đây không phải con nhỏ này cực kỳ nóng lòng thể hiện bản thân sao? Ngay cả ca hát cũng hát rồi, vừa rồi lại nói là căng thẳng? Bối Doanh Doanh mỉm cười:"Sao hả?
Nếu như chị hy vọng em lên nói như vậy thì để bây giờ tôi quay lại nói với bố."
Bối Sơ Nhan nhíu mày, tức giận không dám đáp lại.
"Chỉ là đột nhiên em không muốn tham gia thôi, gần đây phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ."
Bối Sơ Nha bán tin bán nghi, nhưng lúc sau cô ta vẫn mỉm cười, "Lần này diễn thuyết lớn như vậy, mày cũng không có cái dũng khí đó."
Cô ta vừa dứt lời, giống như đã chiến thắng, kiêu ngạo quay đầu rồi đi tiếp tục đi về phía trước, bỗng cô ta nghe thấy giọng nói của Bối Doanh Doanh lần nữa vang lên.
"Bối Sơ Nhan, chị sợ đúng không?"
"...! Cái gì?"
"Sợ rằng lời nói dối mà chị bịa ra sẽ bị bại lộ trước mặt tất mọi người, không phải chị nói -- chị là cô con gái duy nhất của nhà họ Bối sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!