Chương 46: Bạn Gái Nhỏ Của Anh Phải Được Cưng Chiều

Dáng vẻ khó có thể tự kiềm chế, phóng túng, mạnh mẽ ngang ngược này của Du Hàn chỉ lộ ra cho một mình Bối Doanh Doanh.

Cô gái nhỏ rất nhanh chìm đắm, hơi nhón chân lên đón lấy nụ hôn của anh.

Anh rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn tối nay của cô, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, đến khi cô nức nở, anh mới buông ra.

"Đau...

"Cô lẩm bẩm. Môi bị anh hôn sưng cả lên [QAQ]. Bờ môi của anh rơi lên cổ của cô, khàn giọng dụ dỗ:"Doanh Doanh nên gọi tôi là gì đây?"

"...! Du Hàn?"

"Sai rồi." Anh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô một cô, trong chốc lát mặt cô lại đỏ bừng, cụp mắt khẽ gọi một tiếng:

"Anh Du Hàn..."

Anh nuốt nước bọt một cái, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Cô gái nhỏ của anh thật sự cực kỳ ngoan.

Có phải sau này anh bảo cô làm gì, cô đều sẽ nghe lời làm theo không?

Anh nghĩ như vậy, ánh mắt tối sầm lại, vuốt ve cằm của cô, một lần nữa hôn lên bờ môi mềm.

Bối Doanh Doanh không còn sức để đẩy anh ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của anh.

Bắt nạt cô đủ rồi, anh ôm cô sát vào lòng, cô tựa lên lên ngực anh, trong lòng đều là cảm giác ngọt ngào.

Hai người cứ ôm nhau như vậy chờ cảm xúc khôi phục một chút, anh giúp giúp cô sửa lại mái tóc hơi rối, sau đó hỏi: "Môi còn đau không?"

Cô ngượng ngùng gật đầu, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên bờ môi của cô: "Ai bảo môi Doanh Doanh mềm như vậy, ngọt ngào như một viên kẹo đường.

"Khiến cho anh nếm thế nào cũng không thấy đủ. Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chung, Bối Doanh Doanh giật mình, lấy điện thoại ra nhìn, thấy là Viên Man Hà gọi đến. Du Hàn im lặng, ra hiệu cho cô nghe điện thoại. Cô để điện thoại bên tai,"Alo, mẹ ạ."

"Doanh Doanh con đang ở đâu thế, con lên xe buýt chưa? Hay là để mẹ bảo chú lái xe đến đón con nhé?"

"Dạ không cần đâu mẹ, con đã...! lên xe rồi."

"Được, vậy con nhớ chú ý an toàn..." Đầu dây bên kia cúp điện thoại, cô gái nhỏ phát hiện Du Hàn đang mỉm cười nhìn mình, "Lên xe rồi?"

Cô tức giận: "Còn không phải đều tại cậu."

Anh nắm tay của cô, đi xuống lầu, "Ừm, trách tôi không canh chuẩn thời gian, đi thôi tôi gọi xe taxi.

"Buổi tổng duyệt của hội thi văn nghệ các lớp đang diễn ra sôi nổi, thời gian đến gần, luyện tập càng lúc càng tốt, mọi người đều cố gắng thực hiện màn biểu diễn của mình một cách hoàn hảo nhất. Nhưng hai ngày trước khi cuộc thi diễn ra, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Sáng sớm Bối Doanh Doanh đi vào trong lớp, đầu của cô quay mòng mòng, không nhịn được nằm ra mặt bàn nghỉ ngơiz Kỷ Diệu quay xuống nhìn cô, hỏi cô có phải tối hôm nay ngủ không ngon hay không."Không, mình chỉ là...!

"Cô vừa mở miệng như giọng cô khàn đặc không nói nên lời. Du Hàn đi lấy nước xong quay về lớp, vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng cô khàn đặc, anh nhíu mày:"Cậu sao thế, bị cảm rồi?"

Cô gật đầu: "Hình như mình có hơi cảm lạnh rồi."

Cổ họng rất đau, mà nước mũi cũng chảy liên tục cô phải lau nãy giờ.

Chắc do thời gian gần đây chuyển mùa, khả năng miễn dịch của cô ấy không tốt, tối hôm qua đi ngủ không đắp chăn cẩn thận nên bị lạnh.

Nhưng chuyện cô lo lắng bây giờ không phải cái này.

Mà là hai ngày nữa, cô phải hát đơn ca, bây giờ bị cảm lạnh thì phải làm sao?

Buổi chiều lúc luyện tập, Nhậm Đình Mỹ biết tình huống này của cô, cũng rất lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!