Du Hàn đi theo Bối Doanh Doanh đi đến một bên khác trên sân khấu.
Anh nhìn cô đang cúi đầu mím môi không nói gì, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, nói với âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, đau lòng nhẹ nhàng dỗ dành cô:
"Nếu như cậu không thoải mái, cũng không cần phải hát đâu, hửm?" Ánh mắt của anh tập trung nhìn từng biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn của cô, "Nếu cậu ngại không dám nói, tôi đi xuống nói với tất cả bọn họ, bọn họ không ai dám nói không đồng ý đâu.
"Anh đúng là có muốn nghe cô hát, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu như chuyện này khiến cô cảm thấy khó chịu, anh chỉ muốn che chở cô thật kỹ càng, không để bất kỳ ai làm tổn thương cô. Cô lắc đầu,"Không sao, mình đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi," vừa rồi nhiều người che chở cho cô nói giúp cô như vậy, cô không thể mãi cứ trốn sau lưng Du Hàn được, "Chỉ là...! Mình hơi căng thẳng thôi [QAQ].
"Nhưng nói thật, lớn đến từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô hát trước mặt nhiều người như vậy! Anh bị dáng vẻ như muốn"lên núi đao xuống biển lửa" của cô chọc cười, dịu dàng an ủi: "Tôi ở ngay bên dưới sân khấu, cậu căng thẳng thì cứ nhìn tôi, coi như hát cho một mình tôi nghe."
"...
"Hát trước mặt người mình thích còn căng thẳng hơn [QAQ]. Nhậm Đình Mỹ đi tới hỏi thăm:"Doanh Doanh, cậu có cần một tờ lời bài hát không?"
"Không cần đâu."
Những ca từ này cô đã nhẩm đi nhẩm lại trong lòng cô vô số lần rồi.
Buổi tập dợt lại bắt đầu một lần, bởi vì Bối Doanh Doanh không biết những động tác trong kịch bóng, nên cô đứng một bên chờ đến khi đến phần hát đơn ca sẽ trực tiếp hát luôn.
Lời dẫn truyện vừa kết thúc, ánh mắt mọi người dồn về phía Bối Doanh Doanh đang đứng.
Chế giễu có, hiếu kỳ có, tràn đầy mong đợi cũng có.
Mười ngón tay đang bấu chặt vào nhau buông thõng xuôi xuống người, âm thanh truyền qua máy trợ thính truyền vào trong tai cô, cô yên lặng đếm nhịp.
Hết đoạn nhạc dạo đầu, khi cô bắt đầu cất tiếng hát, tất cả mọi người đều chìm vào cơn mơ.
Mẹ ơi, đây là âm sắc tuyệt đẹp mở miệng là khiến người ta phải "quỳ dưới chân" sao?!!!
Giọng của Bối Doanh Doanh, uyển chuyển nhẹ nhàng, trong trẻo như tiếng nước suối chảy róc rách đi vào trong lòng người, dường như không pha trộn bất kỳ tạp chất nào, được trau chuốt một cách tự nhiên.
Với lại chất giọng của cô vốn rất ngọt ngào, từng câu từng chữ thốt ra từ đôi môi của cô khiến cho người nghe rất đã tai.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, bình tĩnh đứng tại chỗ, hát rất nhập tâm.
Lời bài hát đè nén nửa đoạn đầu của bài hát được cô truyền tải rất tốt, khiến cho người nghe cảm giác được sự ngột ngạt, lo lắng mãnh liệt, giống như thật sự đưa mọi người đến khu rừng nơi cô gái bị lạc.
Không có kỹ thuật cao siêu gì nhưng lại mang đến một sức hút rất lớn, chi phối cảm xúc người nghe.
Tổng kết, ba chữ -- "Cực kỳ hay."
Mọi người không thể chỉ ra cụ thể hay chỗ nào, là cảm giác khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu, khiến mọi người cảm thấy như
-- bài hát này sáng tác ra là để dành cho cô.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ngẩn người nhìn cô, ngay cả Liễu Tuyết cũng bị giọng hát của cô lay động.
Trong lòng của Liễu Tuyết:
Mẹ nó, Quỳ Quỳ xin lỗi cậu nhưng mình vẫn phải nói một câu Bối Doanh Doanh thật sự hát hay hơn cậu :)
Khóe môi Du Hàn dần dần giương lên, trong lòng tràn ngập tiếng hát của cô.
Cô gái nhỏ của anh, còn bao nhiêu tài năng chưa được khai thác.
Khi âm cuối cùng được phát ra, Bối Doanh Doanh mở mắt, căng thẳng đến độ cả mặt đều đỏ lên, cô thấy Nhậm Đình Mỹ và Kỷ Diệu chạy về phía cô.
"Doanh Doanh, cậu hát hay quá đi!! Mình cảm thấy cậu hát còn hay hơn cả bản gốc!" Kỷ Diệu ôm chầm lấy cổ cô, bắt đầu xả cơn mưa lời khen của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!