Chương 40: Nụ Hôn

Bối Doanh Doanh nghe những lời này, tâm trí như có pháo hoa nổ tung.

Một câu "Có thích tôi không

"của anh, dương như kéo cô vào trong vòng xoáy, khiến đầu óc cô trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ được. Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, tim cô như muốn nhảy lên tận cổ họng. Lúc mở miệng, giọng của cô run run:"Mình...

"Du Hàn ôm cô, xoay người đè cả người cô vào tủ đựng đồ trước mặt. Anh vươn tay ra vuốt ve cằm của cô, giống như đang trêu chọc một con mèo nhỏ,"Hửm?

"Thái độ của anh rất mạnh mẽ, như thể đang trong tình huống bắt buộc. Cô cúi gằm gương mặt đỏ bừng của mình xuống, bối rối không biết nên nói thế nào, anh nâng mặt của cô lên, đột nhiên cúi người xuống. Hai mắt cô mở lớn, nhìn anh không ngừng tiến lại gần. Ba mươi centimet... Hai mươi centimet... Mười centimet... Vào khoảnh khắc môi của hai người gần trong gang tấc, bỗng có một tiếng"Cạnh" vang lên ——

Hai người cùng nhìn về phía cửa, một nam sinh mặc quần áo thể thao đeo túi xách, ngây người đứng ở cửa ra vào.

Người đó cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bọn họ.

Xin chào.

Tạm biệt...! Chờ một chút, tôi còn có thể rời đi được không...

Cảnh tượng mập mờ của bọn họ bị người khác nhìn thấy, Du Hàn buông lỏng tay ôm cô ra, lùi lại một bước.

Anh chửi thầm trong lòng.

Mặt của Bối Doanh Doanh càng đỏ hơn nữa, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, xấu hổ muốn khóc quá [QAQ].

Sao lại bị người ta bắt gặp cơ chứ...

Nam sinh kia nhìn ánh mắt lạnh như băng của Du Hàn, mạo hiểm tính mạng đi về phía trước mấy bước, nhanh chóng lấy chai nước trong tủ đựng đồ, sau đó không dám quay đầu nhìn lại, chạy thật nhanh ra ngoài, sợ một giây sau sẽ bị giết người diệt khẩu.

Dáng vẻ này của cậu ta, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên thấy.

Du Hàn: "...

"Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, cảm thấy giờ phút này có làm cái gì cũng không còn bầu không khí như ban nãy, ngược lại còn dọa cô sợ. Anh sờ sờ đầu của cô, thản nhiên nói:"Chúng ta ra ngoài thôi."

Cô xấu hổ không dám nhìn anh: "Ừm...

"Hai người đi ra ngoài, tập hợp với năm người còn lại, mọi người nhìn hai người, một người mặt đỏ bừng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, trong đầu xuất hiện những hình ảnh con heo không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi. Hai người này nói chuyện cũng nhanh thật đấy. Mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói toạc ra, cười nói vui vẻ đi ra khỏi địa điểm thi, Kỷ Diệu kéo tay Bối Doanh Doanh, cười hi hi như một tên trộm,"Mặt cậu đỏ thành ra thế này rồi, thành thật khai báo mau có phải hai người làm chuyện gì xấu không?"

"Cậu đừng nói lung tung..."

"Mình có nói lung tung hay không, không phải cậu tự rõ sao?"

Bối Doanh Doanh nhớ lại chuyện vừa rồi bị cắt ngang.

Nếu như, nếu như người kia không đi vào, có phải Du Hàn sẽ —— hôn cô không?

Cô nghĩ như vậy.

Đầu cô như muốn nổ tung.

Gò má lại đỏ rực lên giống như quả cà chua chín mọng nước...

Hôn...! cô chưa từng tưởng tượng cảm giác hôn sẽ thế nào, hơn nữa vừa rồi không phải cô không hề có ý định đẩy anh ra sao?!

Hu hu hu cô muốn chui đầu xuống đất quá.

Khúc nhạc dạo ngoài ý muốn trôi qua, buổi trưa bon họ bàn bạc ai về nhà người nấy nghỉ ngơi trước, sau đó tối nay sẽ tổ chức ăn mừng.

Bối Doanh Doanh cùng Du Hàn về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Bối Sơ Nhan từ phòng khách truyền đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!