Viên Man Hà và Bối Hồng chìm vào im lặng, một lúc sau Bối Hồng trả di động lại cho con gái nhỏ, ông vỗ chân, đưa ra quyết định cuối cùng:
"Nếu Doanh Doanh đã muốn tham gia như vậy, thì con có thể đi đăng ký thử sức một chút. Con gái của bố có dũng khí này, cho dù kết quả có như thế nào bố cũng đều rất vui vẻ."
Bối Doanh Doanh cảm thấy ấm lòng, vui vẻ khẽ gật đầu.
"Nhưng mà, an toàn là trên hết, chạy không được thì thôi, đừng miễn cưỡng.
"Viên Man Hà không quên nhắc nhở. Bà sợ con gái nhỏ tính cách bướng tỉnh, đến lúc đó khiến người đổ bệnh thì phải làm sao?"Vâng.
"Bối Hồng cười nhìn Bối Doanh Doanh, cảm giác vui mừng hiếm thấy, gần đây Doanh Doanh giống như biến thành người khác, nếu là trước kia con bé sẽ không dám đăng ký tham gia những cuộc thi như này. Cô gái nhỏ còn chưa đi thi, bố mẹ đã hết lời khen lên khen xuống, Bối Sơ Nhan ở một bên nhìn, trong lòng vừa ghen ghét vừa khinh thường. Lúc hai chị em đi lên trên lầu, Bối Sơ Nhan mới thật sự lộ rõ thái độ mỉa mai rõ mồm một."Bối Doanh Doanh, gần đầy mày điên rồi nhỉ? Mày muốn ở trước mặt bố mẹ chứng minh cái gì, hay là mày muốn chứng minh cho tao xem cái gì hả?
"Bối Sơ Nhan nhếch miệng cười, liếc nhìn cô. Bối Doanh Doanh nhìn chị ta, chớp chớp mắt, biểu cảm vô tội."Chị tự coi mình quá quan trọng rồi." Bối Doanh Doanh cười mắt híp lại giống như vầng trăng khuyết, "Huống chi không phải em chứng minh cho chị xem rồi sao?
"Lời này là chỉ lần trước Bối Sơ Nhan đã thua dưới tay cô trong cuộc thi biện luận của trường. Vẻ mặt Bối Sơ Nhan cứng đờ, giây tiếp theo cô ta nhướng lông mày lên rất cao,"Bối Doanh Doanh, mày thật sự cho rằng bản thân mày rất giỏi sao? Chỉ là một trận thi biện luận mà thôi.
Cho dù bọn mày được đi thi tỉnh thì đã sao?
Mày cũng chỉ khiến cho trường Cao Lâm chúng ta bẽ mặt thôi."
"Đáng tiếc là chị ngay cả cơ hội này cũng không có."
Ngay lập tức Bối Sơ Nhan bị cô nói cho nghẹn họng, mấy giây sau cô ta lại giở giọng khinh thường:
"Loại cơ hội này cho tao, tao cũng không cần.
"Bối Doanh Doanh nhìn chị ta, cười cười, đột nhiên phát hiện người chị trước đây cô luôn sợ hãi và dè chừng và chỉ muốn lấy lòng, hóa ra vẻ mặt thật sự của chị lại ghê tởm như vậy. Cô cũng không muốn tốn nhiều nước bọt nói chuyện với chị ta, nhưng Bối Sơ Nhan lại không buông tha --"Em gái à em vẫn cứ vui vẻ mà tham gia chạy cự li dài đi.
Đến lúc đó chạy được một nửa đừng có mà ngồi dưới đất khóc nhè, làm thế thì khó coi lắm đó.
"Bước chân đang bước đi của Bối Doanh Doanh dừng lại, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Bối Sơ Nhan, ánh mắt nặng nề. Bối Sơ Nhan bị cô nhìn như vậy không hiểu sao lại có chút sợ hãi,"...! Sao nào, tao nói sai à?"
"Chị dám tham gia không?
"Cô bỗng đặt câu hỏi. Bối Sơ Nhan bị cô hỏi, cảm giác cổ họng nghẹn lại,"Mày...! Mày có ý gì?"
"Ít nhất em còn có can đảm tham gia, chị thì sao? Chị chỉ biết ở đây châm chọc, còn em ít ra sẽ ra bên ngoài đứng trên cái sân đó là chạy, mà chị ngay cả dũng khí đứng trên sân để chạy cũng không có, không phải sao?"
Bối Sơ Nhan sửng sốt, bị cô lời nói của cô kích thích não nóng lên, giây tiếp theo không kịp suy nghĩ liền buột miệng nói:
"Mày buồn cười thật đấy? Tao mà không dám!"
Bối Doanh Doanh bỗng cười một tiếng, bỗng nắm lấy tay chị ta, kéo đi xuống dưới lầu, Bối Sơ Nhan hoảng sợ, "Mày định làm gì..."
Cô kéo chị ta xuống dưới lầu đi vào trong phòng khác, Viên Man Hà và Bối Hồng thấy hai người lại đi xuống, hỏi bọn họ có chuyện gì.
"Bố mẹ, chị vừa nói với con, chị cũng muốn tham gia thi đấu, cũng muốn thử thách bản thân mình, đúng không chị?"
Bối Sơ Nhan nhìn ánh mắt đang cười kia của Bối Doanh Doanh, tức giận đến nắm chặt nắm đấm, "Con..."
Bối Hồng đi tới, cười nói: "Sao thế, Nhan Nhan cũng muốn đi à, vậy thì tham gia thôi? Hai chị em con đều rèn luyện bản thân, cũng là chuyện tốt."
Cổ họng Bối Sơ Nhan căng lên, "Bố, con..."
Cô ta đang định mở miệng phản bác, Bối Doanh Doanh đã cắt lời:
"Bố, chị đang lo lắng chị không giành được giải nhất, sẽ không thể khiến bố mẹ hài lòng Bối Hồng nhíu mày:"Cứ phải hơn thua như thế làm gì? Các con có can đảm đăng ký tham gia đã là rất giỏi rồi.
"Bối Sơ Nhan nói không thành lời, quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, hận không thể cho cô một cái tát thật mạnh. Cô ta quay lại nhìn bố mẹ, ép buộc bản thân, nở nụ cười cứng ngắc:"Con sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ không để bố mẹ phải thất vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!