Chương 21: Anh Sẽ Luôn Ở Bên Cô

Du Hàn nói xong lời này thì ngồi thẳng người lại.

Bối Doanh Doanh cảm giác như có một dòng điện chạy dọc khắp người cô, làn da trên cổ cô như có lửa đốt, nhanh chóng trở nên nóng muốn bỏng.

Cô xấu hổ đến mức vùi đầu vào tờ giấy kiểm tra, không dám nhìn anh, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả tay cầm bút cũng đổ mồ hôi.

Cô liếm môi, nhìn sang phía không có anh, dịch qua một chút, sau đó lại nhìn một chút --

Lại dịch sang một chút...

Du Hàn nhìn cô càng dịch càng xa, giống như một con thỏ nhỏ, mở to đôi mắt ướt sũng, dáng vẻ bị người ta dọa sợ đến ngây người.

Con mẹ nó, đáng yêu quá đi.

Bối Doanh Doanh cúi đầu định giả chết, đột nhiên cảm giác được hơi thở của nam giới bỗng ập tới.

Cô dời về sau thêm bước nhỏ nữa, ai ngờ anh bước thêm một bước dài, sát lại gần cô.

Anh đè khóe miệng đang cười xuống, thấp giọng hỏi cô: "Trốn cái gì? Lại sợ tôi rồi?

"Bối Doanh Doanh: ... Sắc hồng trên mặt cô còn chưa vơi đi, gương mặt lại bắt đầu đỏ lên, giọng cô nhỏ như muỗi kêu:"Không có..."

"Thế thì sao cậu ngồi xa như vậy, sao tôi giảng đề cho cậu được, hả?

"Giọng nói trầm thấp của anh cất lên, chữ hả cuối cùng dường như bị anh day day giữa hai cánh môi rồi mới nhả ra, giống như đang dỗ dành cô. Dáng vẻ xấu hổ của cô giống như sắp khóc đến nơi, đẩy bài kiểm tra đến trước mặt anh. Anh vẫn duy trì tư thế nghiêng người về phía cô, thản nhiên cảnh cáo cô:"Sau này xem cậu có dám không tập trung nữa không.

"Bối Doanh Doanh: Hu hu hu. Du Hàn cầm lấy bút trong tay cô, đang định bắt đầu giảng đề thì có người đẩy cửa vào."Là nơi này à..."

"Hey, anh Hàn --

"Hai nam sinh đi vào, bọn họ nhìn thấy Du Hàn đang ôm một bạn học nữ vào trong ngực, tư thế rất mập mờ. Hai người: Má ơi???!!! Hai người ngạc nhiên đến mức nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ. Bối Doanh Doanh nghe ngoài cửa có tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt hóng chuyện của bọn họ, mặt cô lập tức đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu."Anh Hàn...! Hai người...! Có phải bọn em đến không đúng lúc rồi không?

"Trong lòng bọn họ như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, hồi học lớp mười Du Hàn hoàn toàn không đến gần các bạn nữ, bình thường cũng chưa từng chủ động nói chuyện với các bạn nữ. Bọn họ đều trêu chọc Du hàn không cảm xúc, đừng nói đến chuyện cậu ta sẽ ở chung một căn phòng với một bạn học nữ! Mà bây giờ, thế giới quan, nhận thức của bọn họ đều bị phá vỡ. Không ngờ vừa lên lớp mười một, con đường tình yêu của anh Hàn đã rộng mở rồi... Du Hàn còn đùa chưa đã cơn nghiện của mình, suy nghĩ trong đầu lúc này bị bọn họ nói trúng. Anh đứng dậy, bình tĩnh nói:"Hai đứa mày đến trễ đấy.

Hai người này là bạn học hồi lớp mười của tôi, Vương Thụ Trạch, Viên Gia.

Còn người này là Bối Doanh Doanh."

Vương Thụ Trạch cao ráo, nước da ngăm đen, từ nhỏ đã quen bị người ta đặt cho biệt danh "Than Đen". Viên Gia thì có vẻ ngoài nhã nhặn hơn, cậu ta đeo kính, khuôn mặt thư sinh, nhưng đầu óc cực kỳ "đen tối

". Vương Thụ Trạch vỗ đầu:"A, hóa ra cậu là Bối Doanh Doanh! Bọn tôi còn tưởng cậu là bạn gái của anh Hàn đấy.

"Hóa ra là đồng đội. Bối Doanh Doanh xua tay, sốt ruột phủ nhận:"Không phải...

"Vương Thụ Trạch, Viên Gia: Hiểu rồi, một thời gian nữa sẽ phải thôi. Không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý này của hai người bọn họ, cô bối rối quay đầu nhìn Du Hàn, người ở phía sau liếc nhìn hai người bọn họ:"Có uống gì không đây?

Không uống thì bắt đầu nói chuyện chính."

"Uống, nhất định phải uống, anh Hàn hôm nay anh có mời khách không? Anh bao thì em sẽ uống hai ly."

Du Hàn nhếch môi, "Tao mời mày uống ba ly, mày uống không hết thì đừng đi học."

"Là anh nói đó nha, ông chủ gọi món.

"Bối Doanh Doanh thấy Vương Thụ Trạch thật sự gọi ba ly. Sau khi đồ uống được mang lên, cô nhìn cậu ta đang ngậm ống hút với vẻ mặt ngạc nhiên. Viên Gia cười cười:"Giải thích một chút, cậu ta bị thận hư do uống quá nhiều nước đó."

"Phụt -- "

Du Hàn nhìn mấy ly nước trên bàn, nhíu mày, "Vương Thụ Trạch chỗ này đủ cho mày rồi chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!