Chương 18: Du - Ăn Một Đống Giấm - Hàn

Bối Doanh Doanh ở một mình trong phòng một lúc lâu, cho đến khi tiếng gõ cửa kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Cô thu hồi ánh mắt nhìn hồ nước nhân tạo bên ngoài biệt thự, chậm rãi đứng dậy mở cửa.

Du Hàn đứng ở cửa nhìn cô, nói: "Cậu định giam mình trong phòng bao lâu?"

Cô nhìn đồng hồ treo tường bên ngoài hàng lang, không ngờ đã bảy giờ rồi.

"Khi nào cậu về nhà bà nội?"

Cô suy nghĩ một chút, mới chậm rãi lắc đầu, "...! Bây giờ mình không muốn quay lại đó." Cô nói dối với Viên Man Hà là cô đi chơi với bạn.

"Đói bụng chưa?

"Anh hỏi. Cô thành thật gật đầu, anh nhìn cô một chút, quay người:"Đi xuống nấu cơm.

"Hả??? Cô đi theo anh xuống dưới lầu, đi vào trong phòng bếp, anh chỉ vào tủ lạnh,"Nhìn xem bên trong còn đồ không."

Cô mở tủ lạnh, bên trong còn rất nhiều đồ ăn, nhưng rất nhiều nguyên liệu Bối Doanh Doanh không biết nấu, cô quay đầu nhìn Du Hàn: "Cậu biết nấu không?"

Anh rất dứt khoát: "Không."

"..."

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng rầu rĩ nói: "Hay là...! Chúng ta đặt đồ ăn ngoài?"

Anh gật đầu, mở khóa điện thoại rồi đưa cho cô, "Tự tải app."

Cô chạy ra ghế sô pha mày mò một lúc, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô đặt hai phần cơm kiểu Trung Quốc, sau đó đưa di động lại cho người ngồi bên cạnh:

"Một lúc nữa mình chuyển tiền cho cậu nhé. Anh liếc cô một cái:"Không cần."

"Ài, như vậy không được, nhất định phải chuyển cho cậu, sao mình có thể không biết xấu hổ để cậu mời khách được."

"...

"Anh cúi đầu không để ý đến cô nữa. Trong lúc chờ đồ ăn đến, cô ngả người ra ghế sô pha ngẩn người, một lúc sau quay đầu qua nhìn người đang bấm điện thoại ở bên cạnh, môi đỏ khẽ mở:"Du Hàn, cảm ơn hôm nay cậu đã ở bên mình, có phải mình làm mất cả buổi chiều của cậu không?"

Anh không ngẩng đầu, "Ừm, ban đầu tôi định đi thư viện."

"Mình nghe nói gần trường chúng ta có một tiệm cà phê sách. Cậu có thể đến đó khi đi học."

Anh không trả lời, hào hứng của cô cũng nhạt dần, cô cảm thấy mất mát, cô nghĩ có phải cô nói quá nhiều rồi hay không, khiến anh cảm thấy cô rất phiền.

Vậy nên cô yên lặng, không làm ồn đến anh nữa.

Một lúc sau, Bối Doanh Doanh nghe thấy tiếng chuông cửa, cô biết là người giao đồ ăn đến, chạy chậm ra mở cửa.

Nhưng sau khi mở cửa, cô nhìn thấy Tiêu Tử Mặc đứng bên ngoài, cô ngẩn người nhìn cậu ta.

Tiêu Tử Mặc nhìn thấy Bối Doanh Doanh, hơi ngạc nhiên sau đó mỉm cười: "Doanh Doanh, là cậu à!"

"???" Bối Doanh Doanh còn đang thắc mắc vì sao cậu ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, sau khi cô nhìn thấy trong tay cậu ta đang cầm hai phần ăn, "Cậu..."

"Phải rồi, mình là nhân viên giao đồ ăn đây, ngạc nhiên không? Quán Vị Tứ Xuyên là cửa hàng của nhà mình, đúng lúc hôm nay mình ở trong quán phụ bố mẹ, lúc nhìn thấy tên người đặt là cậu mình còn hơi bất ngờ, mình không nghĩ đến chuyện trùng hợp như vậy, nhưng bất ngờ hóa ra là cậu thật.

"Tiêu Tử Mặc nhếch môi nở nụ cười tiêu chuẩn của một trai đẹp. Bối Doanh Doanh sờ đầu, cười yếu ớt gật đầu:"Thật đúng là trùng hợp...! Cậu ăn cơm chưa?"

"Ừm, ăn rồi, mình nghĩ có thể là cậu nên mình có lấy thêm đồ uống và đồ ngọt của quán nhà mình đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!