Chương 11: Du Hàn Thật Sự Rất Giỏi!

Trong căn phòng tối và kín, một tia sáng yếu ớt lọt qua khe rèm chiếu vào trong phòng, càng làm tăng thêm bầu không khí mập mờ trong phòng lúc này.

Lời của Du Hàn vừa dứt, cô gái nhỏ căng thẳng đến mức không nói thành lời.

Nhịp tim Bối Doanh Doanh đang đập thình thịch thình thịch, đầu cô cảm thấy như muốn hôn mê ngay tại chỗ.

Hai người im lặng khoảng năm giây.

Du Hàn lùi về sau một bước, buông cổ tay cô ra.

Đột nhiên, tầm mắt của cô trở nên trắng xóa, bầu không khí mập mờ bị ánh đèn trên đỉnh đầu xua tan.

Tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng, cô thấy bàn tay của anh đang đặt trên công tắc đèn trên đỉnh đầu cô.

Sau đó anh nhìn cô, ánh mắt trầm lặng.

Dường như người vừa rồi mất khống chế không phải là anh.

Cô gái nhỏ bối rối cụp mắt, che giấu hai gò má đỏ bừng, mấy giây sau phía trước truyền đến giọng nói khàn khàn của anh:

"... Xin lỗi."

Bối Doanh Doanh chậm rãi lắc đầu, "Không sao đâu.

"Thật ra cô không hề tức giận. Cô quay người đang định kéo cửa ra, bỗng sau lưng lần nữa lại truyền đến giọng nói của anh --"Có thuốc không?

"Cô ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt của anh. Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên... Cô kịp phản ứng, chớp chớp đôi mắt, cười híp mắt cong lại thành vầng trăng khuyết."Có, cậu chờ chút tớ đi lấy~

"Cô chạy ra ngoài lấy thuốc, Du Hàn nhìn căn phòng bừa bộn của mình, sau đó đi đến cửa sổ kéo rèm cửa ra, lại nhặt quần áo trên giường cất đi, chăn cũng xếp gọn lại. Bối Doanh Doanh chạy ra hòm thuốc nhỏ ở phòng khách tìm thuốc cảm 999 xong, lại chạy về phòng Du Hàn."Thuốc nè, cậu uống xem một lúc nữa có thấy đỡ hơn hay không.

"Cô đưa thuốc cho anh. Anh nhận thuốc,"Cảm ơn."

"Không có gì," cô cười cười, "À đúng rồi, ở phòng bếp còn có canh gừng, mình đi đun nóng cho cậu nhé!"

"...

"Anh đang định nói không cần thì cô gái nhỏ đã lần nữa chạy ra ngoài. Anh day day cái trán, nhìn thuốc cảm 999 trong tay, ý lạnh dưới đáy mắt dần tan biến. Năm phút sau, Bối Doanh Doanh bưng một bát canh gừng nóng hổi trở lại, Du Hàn nhìn thấy thứ trong tay cô, lông mày vô thức nhíu lại. Cô thấy anh như vậy lập tức hỏi:"Cậu không thích vị gừng à?"

"Ừm."

"Vậy..." Cô sờ sờ đầu, cô biết đối với người không thích ăn gừng thì mùi vị này khó chịu đến mức nào, "Hay là thôi?"

Anh nhận lấy, khẽ nói: "Không sao đâu.

"Thế nào cô nhìn thấy anh ngửa đầu uống cạn bát canh gừng, hầy kết của anh chuyển động lên xuống, cái cổ trắng nõn thon dài mịn màng lạnh lẽo có chút gợi cảm. Cô hoảng hốt thu lại ánh mắt, cô đang nghĩ gì thế này... Anh uống xong, lông mày nhíu chặt lại, nhưng vẫn nói:"Cảm ơn

"với cô. Cô nở nụ cười,"Không có gì, mỗi lần mình xảy ra chuyện đều làm phiền cậu, với lại...! Bạn bè với nhau có thể giúp đỡ thì sẽ giúp, phải không nào?"

Nụ cười của cô vừa thuần khiết vừa đáng yêu, lúm đồng tiền nhỏ ở của cô như hũ đựng mật.

"...Ừ.

"Anh ngồi xuống giường, để cái bát lên chỗ đầu giường, đổ thuốc cảm 999 vào, sau đó pha nước uống hết. Bây giờ cô đã yên tâm hơn, nói với anh:"Vậy mình đi trước đây, cậu nghỉ ngơi đi.'

Cô đi đến cửa phòng, bỗng nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, buổi chiều thứ sáu vừa rồi cậu không có ở lớp, thầy chủ nhiệm thông báo sẽ kiểm tra bài thứ hai vào thứ hai.

"Anh gật đầu, phản ứng rất bình thản. Bối Doanh Doanh ngẫm lại, chuyện cỏn con này đối với anh mà nói thì cơ bản không tính là gì... Tốt thật đấy. - Bối Doanh Doanh quay về phòng của mình, cô ngồi trước bàn lấy sách toán ra, đầu cô bắt đầu thấy đau. Cô lấy quyển vở ghi chép mấy tuần nay ra đọc lại một lần, mất cả một buổi sáng, cô lấy sách bài tập ra làm vài bài, lại phát hiện đầu mình trống rỗng [QAQ]. Cô nhìn đáp án phía sau sách ghi chữ"bài dễ" to đùng, cảm thấy sụp đổ.

"Đề này rốt cuộc tính thế nào đây...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!