*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
c tổ hợp từ hằng hà sa số các phần đá vụn, gạch lát và thép, các phế tích lộn xộn ghép lại cùng nhau, tạo thành bốn bức tường biên giới chạy dọc thẳng lên phía bầu trời của mộng cảnh nhỏ nơi đây. Một tấm thảm đỏ chói được trải đều trên khắp căn phòng này, giữa phòng là một chiếc bàn tròn đủ chỗ cho tận mấy chục người ngồi chung.
Lá bài Tây đang xoay tròn trên không đột nhiên rơi xuống trên bàn, đáp thẳng xuống bên cạnh một con quạ đen. Chủ nhân của lá bài này đột nhiên cầm nó lên một lần nữa, đây là một lá bài trắng tinh, "Anh còn nhớ điểm phân cách của lần trước trong 'Hoa trong gương, trăng trong nước' hay không?"
Os khom người, dùng lá bài kia để chọc ghẹo con quạ đen thui ở gần đấy một chút.
Chủ nhân của con quạ cũng không quá để ý đến hành vi của y. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn mới mở miệng đáp: "Nhớ chứ."
Đôi mắt dưới mái tóc đỏ rực kia chợt cong cong nét cười, Os nhếch môi: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu ha, anh muốn nghe tin nào trước?"
"Tôi biết hết rồi."
Lúc nghiêng mắt nhìn về phía Os, Thiệu Vấn Minh đã va phải đôi con ngươi xanh ngọc kia của y ngay lập tức.
Để đáp lại, Os thực hiện một động tác dỗi hờn rất khoa trương. Y thả lá bài được cụ hiện trên tay mình xuống bàn, sau đó mới trêu hắn: "Chán quá đi mất, anh cũng biết rõ rồi."
"Ý anh là tôi cược thua rồi, nhưng thật ra chuyện này chẳng có quan trọng với tôi lắm đâu. Nhìn chung, mình cũng phải nên để lại một điểm phân cách mới phải."
Thiệu Vấn Minh mặc nguyên một cây đen. Hắn bắt chéo chân, yên vị trên chiếc ghế dựa ở cao cao, trông cứ như chủ nhân của cả một cái mộng cảnh này vậy.
"Thuộc tính năng lực của Nhiễm Văn Ninh là loại nhược hóa, nhưng tính chất cụ thể của nó vẫn còn chưa được người ta gán cho định nghĩa. Ý thức của cậu ta dường như còn chưa phát sinh bất kì một biến dị nào quá mạnh mẽ, cậu ta chỉ đang sử dụng thuộc tính cơ bản của cái mộng cảnh kia mà thôi."
Os từng tiếp xúc với cơn mưa ấy rồi, vì thế nên y hiểu khá rõ về năng lực của Nhiễm Văn Ninh.
Os vốn đang đứng bên cạnh Thiệu Vấn Minh. Y lên tiếng hỏi kẻ đang ngồi vắt chân ở đằng kia rằng: "Anh chọn Lâm Nhất là vì cậu ta có thể sử dụng được nhiều năng lực trong mộng giống anh hay sao?"
"Lâm Nhất vướng víu hơn Nhiễm Văn Ninh nhiều."
Thiệu Vấn Minh chống cằm theo thói quen. Hắn vừa nhìn chằm chằm con quạ đen của mình, vừa tiếp lời: "Thật ra thì tôi không có cách nào để xác định rõ ràng xem cậu ta đã chết thật hay chưa, cũng không có cách nào để tra cứu các hồ sơ và tư liệu của cậu ta cho kĩ càng cho được. Nhìn sơ thì trông cứ như cậu ta không hề để lại bất kì dấu vết nào của việc sống sót trên cõi đời này hay sao đó."
"Thông tin về Lâm Nhất bị giấu diếm đến quá đáng như thế khiến tôi rất nghi ngờ thực lực của cậu ta, có thể tuổi thật của cậu ta cũng không phải mới mười mấy tuổi đầu thôi đâu."
Sau khi dứt lời, Thiệu Vấn Minh đã ra lệnh cho con quạ đen của mình rời khỏi lá bài của Os.
"Người của tôi đúng thật đã từng bắn trúng cậu ta trăm phần trăm mà, bị bắn vào sọ cộng thêm cả việc rơi thẳng xuống từ lầu cao như vậy, người này chỉ có nước quy tiên mà thôi."
Thấy Thiệu Vấn Minh rút con quạ đen về, Os cũng khiến lá bài của mình biến mất.
Khuôn mặt của Thiệu Vấn Minh cũng chẳng có chút cảm xúc nào cả. Hắn đưa mắt nhìn quét cả một gian phòng trống trải này, sau đó mới nói: "Khả năng tệ nhất có thể xảy ra khi Lâm Nhất vốn là một chủ tọa, tôi phải chuẩn bị cho kĩ càng vào mới được. Trong số tất cả các năng lực từ mộng cảnh hiện đang ở trong tay cậu ta, lỡ đâu có một loại nào đấy rất đỗi đặc biệt thì sao, như thế thì việc cơ thể ngoài đời hư hỏng cũng không hẳn là giới hạn duy nhất của cậu ta đâu."
"Anh trông thế mà có hơi bị để ý người chết đấy nhỉ?"
Os lại nở một nụ cười Joker tiêu chuẩn.
Đôi mắt của Os chợt đượm lên một loại sắc độ u ám. Y dựa vào bên cạnh ghế của Thiệu Vấn Minh, sau đó mới đưa ra một thắc mắc rất đỗi quái dị: "Chẳng lẽ ý thức của người ta sẽ không tiêu biến khi thân thể ngưng hoạt động hay sao? Nếu không thì anh để ý cái chết của Lâm Nhất như thế làm gì?"
"À này, tôi có nhớ rõ rằng anh có thể sử dụng rất nhiều năng lực khác nhau mà nhỉ? Trong cái đám năng lực nhà anh, có loại năng lực nào đặc biệt đến như vậy hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!