Chương 4: (Vô Đề)

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

anh qua đó xem thử." Ngay lúc muốn rời khỏi nơi này, Hoàng Trí Vũ cũng cảm nhận được một loại ý thức khác.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Hoàng Trí Vũ mới cho rằng ý thức của người bình thường quan trọng hơn. Anh ta có thể tìm kiếm người bình thường trước, sau đó dắt người ta đi tìm Nhiễm Văn Ninh cũng không muộn, tiện cả đôi đường.

Nhiễm Văn Ninh lại đang phải nằm ngang trong cái hốc kia, nhích từng chút lên trước, trong lúc di chuyển, mũi của cậu luôn phải cà vào mặt tường, nhìn như sắp bị cà cho láng o luôn rồi. Nhưng chị Cố vẫn còn đang dẫn đường, cậu chỉ còn nước đi theo mà thôi.

"Chị Cố, sao chị lại phải đi vào cái hốc này làm gì?" Nhiễm Văn Ninh cẩn thận che mũi mình lại.

"Chỗ này chật, mấy thứ kia không chui vào được." Vừa dứt lời, chị Cố đã hỏi Nhiễm Văn Ninh, "Cậu chưa gặp phải thứ gì ngoài kia hả?"

"Chưa nha, tôi nên gặp phải cái gì mới được?" Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mấy thứ chị Cố nói hẳn là sinh vật trong mộng hoặc mấy người bình thường bị mộng cảnh ảnh hưởng.

Chị Cố dừng lại một hồi lâu, mãi mới chậm rãi lên tiếng: "Mấy thứ bẩn thỉu."

"Chị Cố, tố chất tâm lí của chị tốt ghê." Nhiễm Văn Ninh thấy hơi tiếc, tuổi tác của chị Cố như vậy, cho dù có vào nghề xong xuôi, chị ta làm chắc chưa được mấy năm là phải về hưu mất rồi. Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh cũng không định thuyết phục chị Cố tin vào mấy chuyện sâu xa liên quan tới mộng cảnh.

"Cậu cũng nói cái chỗ này là một giấc mơ mà, vậy thì chẳng có gì phải sợ cả." Chị Cố đi mãi, đột nhiên lại dừng lại.

Nhiễm Văn Ninh không biết chị ta bị gì, hiện giờ cậu cũng không làm sao mà thấy được mặt chị ta cả.

"Có phải tôi gặp chuyện rồi hay không, bây giờ hẳn là đang hôn mê chờ người tới cứu đấy hả?" Chị Cố bắt đầu hạ giọng hỏi. Mấy câu nói của Nhiễm Văn Ninh khiến chị ta tưởng rằng mình sắp chết trong thực tế rồi nên mới mãi bị nhốt trong cơn ác mộng này.

Nhiễm Văn Ninh nhìn chị ta trân trối. Suy nghĩ của chị Cố khá là đáng tin đấy, chuyện bây giờ đúng thật là như vậy, mấy người bọn họ đúng là không gặp chuyện gì trong hiện thực, thế nhưng ý thức của họ sắp ngủm củ tỏi rồi.

"Trong hiện thực thì mình đều khỏe mạnh không sao cả, nhưng trong mộng lại rất nguy hiểm, vậy nên tôi khuyên chị rời khỏi đây trước, tôi có mấy cách để tỉnh lại ở đây này." Nhiễm Văn Ninh khuyên chị ta lần thứ hai.

Chị Cố tỏ vẻ hiểu rồi, thế nhưng chị ta còn phải dắt Nhiễm Văn Ninh đi gặp mấy người nữa, theo chị ta, Nhiễm Văn Ninh là dân chuyên, có thể hoàn toàn xử lí được chuyện của họ.

Vất vả mãi, Nhiễm Văn Ninh mới bò ra được khỏi hốc tường, cậu thấy mình xém tí nữa đã hóa thành một tên người giấy mỏng dính. Sau khi dắt Nhiễm Văn Ninh đi một hồi, chị Cố mới nói rằng cậu bò lên trên một cái giá sách nữa là tới nơi rồi.

Nhiễm Văn Ninh theo chân bà chị có sức chiến đấu hơi bị cao này, lần mò bò trên giá sách để đụng đến gác xép trên trần nhà. Chị Cố đã sớm lấy đi vách ngăn gác xép ở nơi đó, Nhiễm Văn Ninh chỉ cần leo lên là được rồi.

Mãi cho tới khi ló mặt ra khỏi gác xép, Nhiễm Văn Ninh mới biết mình thế mà lại đến được một sân bóng rổ trong nhà. Ánh tà dương hắt qua mấy khung cửa sổ cao cao, ánh xuống đất thành từng ô sáng vuông vức.

Trên sân chẳng có ai, nhưng dưới khung bóng rổ lại có hai người đàn ông đang đứng chờ. Xem ra, số lượng người bình thường lạc vào trong mộng cảnh lần này không chỉ là năm người.

Nhiễm Văn Ninh có hơi lo lắng về sức ảnh hưởng của cái mộng cảnh này. Phải biết rằng lúc nào cũng có nguyên nhân sâu xa cho việc mộng cảnh cho phép một nùi người vào trong lòng nó như thế, giống như hồi "Đô thị hoang phế" khi trước, cuối cùng, người ta bị nó ép đến nỗi phải quay ra chém gϊếŧ lẫn nhau.

"Chị Cố, chị về rồi à." Một người đàn ông gầy nhom bước lên trước, chào chị Cố một câu.

Người đàn ông còn lại có mái tóc hơi xoăn và một khuôn mặt rất bất lương. Anh ta nhìn Nhiễm Văn Ninh, hỏi: "Ai đây?"

Mấy người này rất tỉnh táo, là do cái mộng cảnh này hay sao? Nhiễm Văn Ninh không lên tiếng, trầm ngâm suy tư.

"Cậu ta bảo cậu ta là dân chuyên, có thể dắt mình ra khỏi nơi này." Chị Cố hẳn là có hơi mệt mỏi, lúc quay về sân tập, chị ta bèn ngồi xuống đất nghỉ ngơi trong chốc lát.

"Thật sao?" Gã đàn ông gầy còm trông như rất tin chị Cố, thế nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ hoài nghi Nhiễm Văn Ninh.

Chị Cố ngồi trên mặt đất, liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, thuận miệng đáp: "Không chắc nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!