Chương 38: Châu Âu, bốn.

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

Các nhân viên được phái đi giao lưu lần này đến từ rất nhiều chi nhánh khác nhau. Các chi nhánh này khác tỉnh thành và cách nhau rất xa, vì thế, tất cả mọi người đều thống nhất rằng nên xuất phát thẳng từ sân bay ở tỉnh thành của mình, sau đó tập hợp tại chi nhánh bên Anh.

Nửa tháng này, Nhiễm Văn Ninh cực kì mệt mỏi, cậu bận đến nỗi cả thể xác lẫn tinh thần đều ỉu xìu rũ rượi cả. Cậu vừa phải làm nhiệm vụ trong mộng, vừa phải theo chân đội trưởng nhà mình để rèn luyện, vừa phải tạo mưa cho Hoàng Trí Vũ, lại còn cộng thêm vụ bù đầu bù cổ học tiếng Anh nữa chứ, mấy chuyện này thay phiên dằn vặt cậu tới nỗi khô quắt cả người đi luôn.

Một sáng mai nào đấy, cậu tập tễnh lết xác khỏi giường, cố gắng đánh răng rửa mặt bằng đôi tay hãy còn đang run lẩy bẩy, cuối cùng chẳng hiểu sao lại bắt đầu chảy máu mũi rồi. Sau khi giải quyết nốt mấy chuyện rườm rà gần đây, Nhiễm Văn Ninh hẳn phải nên nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không thì thân thể của cậu sẽ không gánh nổi nữa mất.

Thật ra ngoài Nhiễm Văn Ninh, chi nhánh của đội thứ hai còn phái vài người khác đi tham gia hội nghị nữa, thế nhưng những người này đều là nhân viên ở bậc thứ tư và bậc thứ năm, cậu cũng hoàn toàn không quen bọn họ.

"Anh ơi, tí nữa tới Anh rồi anh gọi tôi dậy được không ạ?"

Nhiễm Văn Ninh hỏi một đồng nghiệp như thế.

Người kia gật đầu, sau đó mới hỏi: "Được chứ, cậu em tính làm gì à?"

"Tôi không định làm gì đâu, chỉ muốn ngủ một giấc thôi."

Vừa nói xong, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy mình sắp tiêu tùng tới nơi rồi, cậu trực tiếp nhắm tịt hai mắt lại.

Người kia vốn còn đang tính hỏi xem Nhiễm Văn Ninh là một vị khai thác hay một người dẫn đường, bây giờ tới cấp mấy rồi, vân vân. Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh đã lăn đùng ra ngủ bất tỉnh nhân sự từ đời nào luôn rồi.

"Cái cậu này, đã như vậy rồi mà còn đi giao lưu chi nữa?"

Người kia phàn nàn với người bạn cùng cấp bậc hiện đang ngồi cạnh mình như thế.

Người bạn kia liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó mới trả lời: "Chắc là tại mệt quá đấy, cậu để cậu ta ngủ đi thôi."

Còn chưa kịp ngủ thẳng một giấc cho đã thèm, Nhiễm Văn Ninh đã bị người lay tỉnh rồi. Vừa mới mở mắt ra, cậu đã nghe thấy người ngồi sát bên mình rù rì gọi: "Cậu em, tỉnh đi thôi, tới Anh rồi, cậu ngủ say quá đi mất."

"À thế hả? Sao nhanh dữ vậy?"

Nhiễm Văn Ninh mơ màng ngồi dậy, lúc này, cậu mới nhận ra rằng máy bay đã hạ cánh xuống sân bay từ hồi nào rồi.

Người kia chuyền một tờ khăn giấy qua cho Nhiễm Văn Ninh, sau đó mới nhắc cậu: "Nè, cậu lau miệng trước đi đã."

Tới lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới biết mình ngủ phê pha tới nỗi chảy ke tùm lum. Lúc cảm ơn người kia vì miếng khăn giấy, cậu lại loáng thoáng cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình càng ngày càng đáng báo động.

Nhiễm Văn Ninh đi ở hàng cuối cùng của một đám nhân viên. Mấy người đang dẫn đầu còn đang ồn ào qua lại, thoạt trông rất náo nhiệt, thế nhưng cậu chẳng còn hơi sức đâu mà đi tham dự nữa hết. Nhiễm Văn Ninh của lúc này chỉ cực kì mong nhớ cảm giác được đặt đầu xuống gối thôi. Cũng may hôm nay cũng không phải ngày giao lưu chính thức, cậu có thể ăn cơm tối rồi đi ngủ thẳng luôn cũng được.

Theo như sắp xếp của chi nhánh chính ở nước Anh, nơi ở tạm của những nhân viên thuộc chi nhánh nước khác là một khách sạn gần đó. Nhiễm Văn Ninh nhờ người ta ghi lại thông tin của cậu, sau đó mới kéo rương hành lí về phòng của mình. Vừa mới mở cửa phòng để bước vào, cậu đã ngộ ra rằng phòng mình thế mà lại là một phòng đôi, vậy nên chốc nữa sẽ có thêm một người bạn cùng phòng tới đây nữa à?

Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng muốn để ý nhiều như vậy làm gì. Cậu liếc nhìn màn hình điện thoại mình một cái, bây giờ đã là năm giờ chiều bên Anh. Cậu chọn đại một cái giường, đặt đầu xuống gối, sau đó bắt đầu khì khì ngủ.

Trong lúc mê man, Nhiễm Văn Ninh loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa phòng hé mở, kéo theo đó là mấy tiếng động nhỏ nhặt, thế nhưng rất nhanh sau đó, căn phòng này cũng không có bất kì âm thanh gì nữa, rất yên tĩnh. Sau khi để ý mấy thứ này xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh mới bắt đầu ngủ tới nỗi quên cả trời trăng mây đất, mãi cho tới khi cậu bị cái bụng rỗng tuếch réo gọi dậy, kim đồng hồ cũng đã điểm mười giờ tối rồi.

Sau khi ngồi dậy, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng giày của cậu đã được tháo ra, hơn nữa, cái chăn trên giường cũng đang bọc cả người cậu lại kín mít. Cậu rõ ràng nhớ kĩ rằng trước khi ngủ, vì quá mệt mỏi nên cậu cũng chẳng buồn tháo giày, cũng chẳng thèm quấn chăn làm gì, chỉ trực tiếp thảy cả cái thân lên giường xong rồi bất tỉnh nhân sự như vậy thôi.

"Cậu tỉnh rồi thì tôi bật đèn cho nhé."

Một giọng nói bất chợt vang lên bên cạnh Nhiễm Văn Ninh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!