(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
nh sáng dìu dịu từ vầng trăng khuyết treo trên cao đang nhẹ nhàng hắt xuống mặt nước trong veo. Lớp lớp sóng gợn lăn tăn trên mặt nước kéo ra từng vòng ánh sáng xoay quanh gót chân mấy vị khách lỡ sa chân vào mộng, lấp lánh tựa như những chuỗi hạt châu.
Sau khi đặt chân vào trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna", đáy lòng của Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu thấp tha thấp thỏm, cậu không biết mình có thể thật sự khiến Trì Thác ra tay hay không. Nói chung là nếu Trì Thác thật sự ra tay đánh cậu, quan hệ giữa hai người bọn họ sau này sẽ trở nên rất kém cỏi, kém đến nỗi không thể quay lại như thuở ban đầu được nữa.
Đội trưởng đã xuất hiện trên mặt nước ở một nơi không xa, bọn họ chỉ còn cách nhau trăm mét nữa mà thôi. Sau khi bước đến đó, Nhiễm Văn Ninh đã nghía thử nét mặt của Trì Thác xem thế nào. Trạng thái của đội trưởng đội cậu hiện giờ rất ổn định, cứ như thể tối nay ổng chỉ định quẳng cho cậu mấy lời khuyên rồi thẳng thừng xoay người đi ngủ không bằng.
Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh cũng không có ý muốn buông tha cho Trì Thác. Nếu muốn vào được Cung điện, cậu phải lọt vào mắt xanh của chi nhánh châu lục, nếu muốn lọt vào mắt xanh của chi nhánh châu lục, thực lực của cậu phải gần bằng với Trì Thác, đấy là yêu cầu mà Hạng Cảnh Trung đã đưa ra cho cậu.
"Thác Thác, anh cụ hiện súng để đánh với tôi đi." Vừa mới vào cuộc, Nhiễm Văn Ninh đã muốn Trì Thác hạ quyết tâm để xử lí mình.
Trì Thác lắc lắc đầu. Anh đáp: "Bây giờ thực lực của hai mình cách nhau xa quá, lỡ đâu năng lực của tôi khiến cậu tổn thương thì ngày mai cậu còn làm việc được hay không?"
Cái ông già Trì Thác này, ổng chả thèm quan tâm mình lấy một câu mà chỉ quan tâm mỗi một việc có đi làm được suông sẻ hay không thôi mới hay chứ. Nhiễm Văn Ninh dứt khoát đổi sang một cách nói khác, cậu bèn bày ra một nét mặt u sầu đầy tâm sự: "Thác Thác, anh cụ hiện súng rồi đánh tôi đi mà."
"Sao tự dưng tôi phải đánh cậu làm chi?" Một loại cảm giác căng thẳng bất chợt nảy sinh dưới đáy lòng Trì Thác.
Nhiễm Văn Ninh hạ tầm mắt xuống, nhìn đau đáu vào dưới mặt nước, thoạt trông cứ như thể một cô bạn gái đang muốn chia tay Trì Thác rồi đường ai nấy đi vậy. Cậu thở dài một tiếng, sau đó mới hờ hững bảo: "Thác Thác à, thật ra tôi biết được rất nhiều chuyện của anh đấy."
"Cậu có chuyện gì vậy, cứ nói thẳng ra xem nào." Lông mày bên trái của Trì Thác bắt đầu cà giựt, loại cảm giác căng thẳng ban nãy trong lòng anh lại càng réo vang mãnh liệt.
Trong mộng cảnh "Con mắt của Thượng Đế", Nhiễm Văn Ninh từng chiếm được góc nhìn từ con mèo trắng của Trì Thác nhờ vào năng lực của "Linh thị". Nhiễm Văn Ninh hóa thành mèo trắng trong một khoảng thời gian rất dài, vì thế, cậu cũng đã biết được rất nhiều chuyện thầm kín của Trì Thác trong mấy lúc vô tình hay sơ ý.
Hiện nay, Trì Thác đã là một vị đội trưởng rồi, trông anh có vẻ rất chín chắn, rất đáng dựa dẫm, cũng rất khó buột miệng nói năng sơ suất. Thế nhưng, cái ông anh này bẩm sinh đã là một tên con trai vô cùng dễ ngại ngùng rồi. Nếu chỉ muốn chọc Trì Thác nổi điên để đập bản thân mình một trận, Nhiễm Văn Ninh đương nhiên đã nắm vững cả trăm chiêu trò trong lòng bàn tay.
"Thật ra tôi có nhìn lén anh á." Trong lúc nói câu này, Nhiễm Văn Ninh còn cố ý né tránh ánh nhìn của Trì Thác.
Trì Thác trầm ngâm một chốc. Sau đó, anh đeo lên một nét mặt hết sức cạn lời, nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh chỉ đang cố ý nói láo để ép mình xài năng lực mà thôi: "Cậu có thể cố gắng nói điêu cho nó tròn vẹn vào được không?"
Nhiễm Văn Ninh siết chặt hai nắm tay mình lại, sau đó mới nghiến răng đáp: "Bây giờ thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, cho nên Trì Thác à, để tôi nói với anh mấy câu..."
"Hãng sữa tắm anh thích dùng nhất là XXX!"
"Màu quần xì của anh lúc này là XX!"
"Thằng đệ nhà anh dài XX centimet!"
"..."
Cả khuôn mặt của đội trưởng nhà cậu hình như đã lập tức cứng ngắc cả lại, chưa đầy mấy giây sau, nét mặt của anh đã bắt đầu tan vỡ với một loại tốc độ bàn thờ. Do hãy còn chưa hoàn hồn khỏi mấy câu nói kia của tên đội viên nhà mình, anh cứ mãi nhìn chằm chằm vào Nhiễm Văn Ninh như vậy. Thế nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt khiếp sợ đến sững sờ này của anh đã nhanh chóng chuyển thành vẻ mặt tức tối tới sắp trào máu họng.
"Đập chết cậu luôn!" Trì Thác lập tức cụ hiện cây súng của mình, trông hung hăng cứ như thể đang chuẩn bị đi tẩn phái bảo thủ một trận vậy.
Vừa mới thấy hành động này thôi, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy cái mạng tép tôm của mình hôm nay khó lòng sống qua ải được. Thứ Trì Thác cụ hiện không phải súng lục mà lại là súng bắn tỉa cơ, còn có tí xíu nữa thôi là ổng lôi ra cây trường cung kia rồi. Lạy tám phương trời lạy mười phương đất, có phải cái ông Trì Thác này định đè đầu cậu ra đánh y chang như đánh chủ mộng cảnh không vậy?
Đậu xanh rau má, còn cái nịt luôn! Nhiễm Văn Ninh cứ nghĩ ông anh Trì Thác có hơi ngại ngùng hướng nội chút xíu xìu xiu mà thôi, ai mà ngờ được da mặt ổng lại mỏng đến như thế.
Nhác thấy nòng súng ở đằng kia đang dần dần tóe ra một loại ánh sáng được cụ hiện từ ý thức, Nhiễm Văn Ninh bèn lật đật vắt giò lên cổ chạy vèo một mạch ra phía xa xa. Tình thế của cậu hiện giờ đang tràn ngập hiểm nguy. Cóc thèm quan tâm đến bất kì thứ gì nữa, cậu bắt đầu tạo mưa để nhược hóa năng lực từ ý thức của ông đội trưởng nhà mình.
Sau khi viên đạn kia của Trì Thác lao mình ra khỏi nòng súng, Nhiễm Văn Ninh mới cảm nhận được một chùm ý thức khổng lồ sau lưng mình, chúng đang rít gào vọt thẳng về phía cậu cứ như thể ngàn binh vạn tướng. Chúng hung hăng như thế chỉ để đuổi theo một người duy nhất mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!