(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
Hôm trước Nhiễm Văn Ninh có mua đồ ăn về cho Ngô Côn Phong rồi, vì vậy khi có dịp đi ngang qua căn tin vào hôm nay, Ngô Côn Phong cũng tiện thể xách li nước về cho ông bạn cùng phòng nhà mình luôn. Trước giờ Nhiễm Văn Ninh không hề khóa cửa phòng, Ngô Côn Phong chỉ cần gõ cửa mấy cái là vào phòng được rồi. Thế nhưng chỉ vừa mới bước vào trong, thứ đập vào mắt cậu ta lại là hình ảnh Nhiễm Văn Ninh đang đeo tai nghe, chăm chỉ học tiếng Anh.
Ngô Côn Phong lập tức kinh hoảng tới nỗi tái mét cả mặt mày: "Giờ đi làm rồi mà còn yêu cầu thi CET-4 hay CET-6[1] nữa hả?"
Nhiễm Văn Ninh tháo tai nghe ra. Cậu chộp lấy li nước từ tay Ngô Côn Phong, sau đó thuận miệng đáp: "Học từ mấy tháng trước rồi cha, tại tôi thấy sau này mình cần phải xài nó đấy, trừ tiếng Anh, tôi còn đang học thêm tiếng Nhật nữa."
"Cậu siêu dữ vậy." Ngô Côn Phong coi bộ chẳng dám đụng vào cái đống ngôn ngữ đó một lần nữa làm chi hết.
"Sau này lỡ đâu gặp phải mấy người trong nghề ở nước ngoài thì sao, không lẽ cậu tính giả câm giả điếc hoài vậy đó hả?" Nhiễm Văn Ninh hút nước rột rột, sau đó mới hỏi ngược lại cậu ta như vậy.
Thật sự ra mà nói thì thành tích học tập của Ngô Côn Phong không được tốt cho lắm. Bảo cậu ta quay về chăm chỉ học tập một lần nữa thì thà ép cậu ta làm tông đồ của mộng cảnh cho rồi. Cậu ta chỉ có thể xua xua tay: "Tôi còn có mấy cậu mà."
Thật ra thì thành tích từ bé đến lớn của Nhiễm Văn Ninh cũng không được ổn mấy, sau này lại còn trở thành một sinh viên trường nghệ thuật nữa chứ, vậy nên cậu càng ngày càng không để tâm đến ba cái việc học tập như này. Thế nhưng hiện giờ, chuyện cấp thiết yêu cầu tri thức đã lù lù ngay trước mắt, Nhiễm Văn Ninh có hối hận vò đầu bứt tai kiểu gì thì cũng chỉ còn có nước nhắm mắt nhắm mũi lao đầu vào học mà thôi.
Nếu không thì khi tới Châu Âu, làm sao mà Nhiễm Văn Ninh trò chuyện được với người nước ngoài kia cơ chứ, xài vũ điệu lăng quăng hay gì?
"Tôi đặt ra mục tiêu cho mình rồi, tôi muốn mình nói tiếng Anh sao cho thật trôi chảy chỉ trong vòng một tháng." Vừa dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã vùi đầu chăm chỉ học hành, người không biết nhìn vào còn tưởng cậu là một tên học sinh cấp ba đang ôn luyện khét lẹt đấy chứ.
"Vậy tối nay cậu có muốn vào 'Kawagebo' để luyện tập không đấy nhỉ." Ngô Côn Phong hỏi.
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, thật lòng thật dạ đáp: "Làm việc, học tập, luyện tập, ba chuyện này tôi đều phải khiêng cho bằng hết."
"Nếu cậu cứ kiên trì giữ vững thái độ như này, ngày cậu vượt qua tôi chắc không còn xa nữa đâu." Ngô Côn Phong cười, ghẹo cậu như thế.
Mộng cảnh "Kawagebo", thuộc tính "Ngu muội", đẳng cấp ở bậc thứ hai, độ khó ở bậc thứ ba. Tuy bên ngoài, mộng cảnh núi tuyết này được xếp vào loại mộng cảnh trục xuất, thế nhưng trên thực tế, nó là một mộng cảnh thăm dò, người ta chỉ phân loại như thế để che giấu thuộc tính vốn dĩ của nó mà thôi.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh là 3211, năng lực nhận biết 186.
Tinh thần lực của Ngô Côn Phong là 5573, năng lực nhận biết 358.
Ngô Côn Phong đứng trên một tảng đá núi lửa, triệu hồi dê đen để tấn công Nhiễm Văn Ninh. Nhiễm Văn Ninh đã quen với cách tấn công của bầy dê đen này rồi, cậu linh hoạt tránh né đá vụn, còn tiện tay tiêu diệt dăm ba con dê con.
"Cụ Ngô à, cụ có thể chuyên tâm hơn chút được không, có gì to to cứ trực tiếp thảy hết ra đây luôn đi, ok không?" Hiện giờ, Nhiễm Văn Ninh rất muốn trở nên mạnh mẽ, cậu dứt khoát cụ hiện cây dù đen của mình ra, chuẩn bị tự mình phát động một đợt tấn công.
"Nhiễm Văn Ninh, dù ít dù nhiều gì thì cái chỗ này cũng là mộng cảnh sân nhà của tôi mà, lỡ tôi nghiêm túc một cái xong cậu lạc lối xừ nó luôn thì tính sao?" Ngô Côn Phong gãi đầu một cái, tỏ ý mình cũng khó xử lắm.
Nhiễm Văn Ninh vung cây dù đen lên một cái, thật lòng thật dạ khuyên: "Tôi không sao hết, cậu căn bản không biết tôi đã bị dằn vặt tới nông nỗi nào đâu."
"Ok luôn." Ngô Côn Phong phẩy tay. Chỉ sau một lần phẩy tay nhẹ nhàng như thế của cậu ta mà thôi, đống tuyết dưới chân cậu ta đã bắt đầu cử động rồi.
Nhiễm Văn Ninh biết đó là điềm báo tuyết lở. Cậu vội vã bung cây dù của mình ra, một cơn mưa được cụ hiện từ ý thức đột ngột kéo đến mộng cảnh núi tuyết ở nơi này. Đám dê đen bên cạnh cậu đã bắt đầu khởi động năng lực từ mộng cảnh. Nhiễm Văn Ninh biết mình sẽ không thể né tránh được trận tuyết lở này, vì tiềm thức của cậu đang coi nhẹ mối nguy hại đến từ nó.
Đây là sức mạnh của "Ngu muội", nó dao động niềm tin của người ta, khiến người ta mù quáng tin vào những ý niệm sai lầm như thế.
Cũng may cơn mưa của cậu đang khiến năng lực của Ngô Côn Phong yếu đi bớt, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể gắng hết sức đánh ra một tia công kích hòng giảm bớt lực lăn của tuyết mà thôi. Thế nhưng phạm vi của đống tuyết kia cũng quá to lớn, Nhiễm Văn Ninh bị nó ụp kín toàn thân, trực tiếp lăn long lóc ra ngoài rất xa.
Trong lúc bị xóc nảy, cậu cố gắng điều chỉnh tư thế của bản thân lại cho ổn. Mấy phát công kích bằng ý thức thường thường rất khó để đấu lại Ngô Côn Phong trong sân nhà của cậu ta, cơn mưa của Nhiễm Văn Ninh cũng không thể tưới cho ướt đám tuyết này được.
"Nhiễm Văn Ninh?" Dưới cơn mưa được Nhiễm Văn Ninh cụ hiện, Ngô Côn Phong đang giẫm từng bước trên đống tuyết, cố gắng tìm kiếm tung tích của tên đồng đội nhà mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!