Chương 29: Biệt thự trong rừng, mười.

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy rất có thể Hầu Thiên Hữu đã hiểu lầm vài thứ rồi hay sao đó. Đội trưởng đội thứ ba dường như đã ngầm thừa nhận Nhiễm Văn Ninh biết được mấy thứ công chuyện có liên quan đến mộng cảnh nhà mình rồi, thế nhưng thật sự ra mà nói thì Nhiễm Văn Ninh lại chẳng hiểu cái gì cả.

Sau khi xác định được rằng cái ông Hầu Thiên Hữu này đóng một vai trò rất quan trọng, cậu dứt khoát hỏi hắn tiếp: "Làm thế nào mà anh biết được năng lực từ mộng cảnh nhà tôi?"

"Đấy là kĩ năng của tôi rồi, cậu không cần phải biết chi tiết đâu ha." Hầu Thiên Hữu đan hai bàn tay vào nhau, trả lời câu hỏi của cậu như vậy.

"Hạng Cảnh Trung có bao giờ để ý tới tôi đâu, chắc ổng cũng không thèm nhúng tay vào cái việc này luôn quá." Nhiễm Văn Ninh chẳng biết cái đám người trời bậc thứ nhất này xử lí mộng cảnh như thế nào, dù sao cậu cũng phải giả bộ hiểu chuyện cho nó trót.

Hầu Thiên Hữu phì cười, bắt đầu không duyên không cớ kiếm chuyện: "Cái lão già ế chỏng ế chơ Hạng Cảnh Trung kia khoái nhất là lù lù vác lu chạy đấy, cậu thật sự chẳng bao giờ hiểu ổng được đâu."

"À mà này, cho tôi mượn xem cái dù đen của cậu tí đi." Hầu Thiên Hữu ngoắc ngoắc tay, ra lệnh cho Nhiễm Văn Ninh như thế.

Nhiễm Văn Ninh cụ hiện cây dù đen của bản thân mình. Do mỗi lần rời khỏi tay cậu, cây dù đen kia sẽ rất dễ biến mất, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành cầm nó ở trên tay rồi đưa cho Hầu Thiên Hữu nhìn mà thôi. Lúc đội trưởng đội thứ ba xem xét cây dù đen này, "Bạch Trạch" đang đứng chong ngóc một bên cũng bắt đầu xúm lại hóng hớt.

"Ừ, không hổ là đạo cụ của Cung điện hen, xem ra cậu rất có triển vọng phát triển trong tương lai sau này." Hầu Thiên Hữu sờ cằm, nói như thế.

Hắn liếc nhìn "Bạch Trạch" đang đứng ngó cây dù đen này một hồi, sau đó mới vuốt đầu hươu, hỏi thử: "Ông có muốn làm cho tôi một cái giống vầy không?"

"Bạch Trạch" liếc nhìn Hầu Thiên Hữu một cái, sau đó tự động tách mình ra khỏi đây.

"Cung điện?" Nhiễm Văn Ninh không hiểu ý nghĩa của hai chữ này, cậu cứ tưởng Hầu Thiên Hữu sẽ nói đây là đạo cụ của Dear Anna chứ.

Nghe Nhiễm Văn Ninh hỏi ngược lại như vậy, Hầu Thiên Hữu sững cả người ra, sau đó mới hỏi: "Cậu không biết luôn?"

"Cậu không biết thì làm sao cậu tới bậc thứ hai được?" Nét mặt của Hầu Thiên Hữu trông cứ như đang phải nghĩ suy chuyện gì đó khó nhằn lắm vậy.

Nhiễm Văn Ninh trầm mặc không lên tiếng. Cậu chỉ yên lặng nhìn về phía Hầu Thiên Hữu như thế. Phản ứng này của Nhiễm Văn Ninh khiến Hầu Thiên Hữu bắt đầu vỡ lẽ, hắn che miệng lại, cứ như đã ý thức được mình vừa lỡ miệng nói ra rất nhiều thứ.

Vì sao Hạng Cảnh Trung lại bồi dưỡng Nhiễm Văn Ninh như thế? Thêm nữa, cái lão hồ ly thúi Hạng Cảnh Trung này mắc gì phải lôi hắn xuống hố chung làm chi.

"Không thì anh nói rõ ràng ra chút đi." Nhiễm Văn Ninh mở lời đề nghị.

Sau khi xoắn quẩy một chốc, Hầu Thiên Hữu mới nghĩ rằng nếu mình cứ để mặc Nhiễm Văn Ninh chạy về hỏi Hạng Cảnh Trung như vậy, cái chuyện này coi bộ sẽ trần ai khoai củ hơn bây giờ nhiều lắm.

Vì thế, hắn trực tiếp đáp: "Nó là một mộng cảnh ở bậc thứ nhất, tất cả mọi thứ của nó đều được chi nhánh Châu Á nắm giữ, hiện giờ cậu chưa biết nó cũng chẳng sao đâu ha. Năng lực của cậu chưa đủ, cứ liều mạng chạy đi tra cho được như vậy thì nguy hiểm lắm."

"Nó có quan hệ gì với 'Dưới ánh trăng, Dear Anna' thế?" Từ xưa đến giờ, Nhiễm Văn Ninh vẫn cứ nghĩ rằng mộng cảnh của cậu là "Dưới ánh trăng, Dear Anna", hiện giờ thì hình như mộng cảnh này còn có liên quan đến một mộng cảnh khác nữa hay sao đó.

"Tụi nó là kiểu, một cái là cửa cổng ngoài sân, một cái là nhà trong của cậu đấy, thật ra cũng có thể tính là một thể." Hầu Thiên Hữu suy nghĩ, sau đó mới đưa ra một phép so sánh.

Hiện giờ, Nhiễm Văn Ninh có hơi sốt ruột, một manh mối vô cùng trọng yếu đang bày ra trước mặt cậu. Lúc ấy, dù đen là món quà Lâm Nhất muốn tặng cậu đầu tiên, nhưng cậu còn chưa kịp nghe người kia nói thêm điều gì khác, cậu ta đã rời bỏ thế gian này rồi.

Cậu tiếp tục hỏi Hầu Thiên Hữu: "Vậy thì tên của nó là gì?"

"Tôi không thể nói cho cậu nghe được." Hầu Thiên Hữu xua tay một cái, tỏ ý từ chối.

"Vì sao? Đây vốn chỉ là một cái tên mà thôi." Nhiễm Văn Ninh nghĩ mãi chẳng thông.

Hầu Thiên Hữu cười bảo: "Thuộc tính của mộng cảnh cũng chỉ có một hai chữ mà thôi, thế nhưng bình thường ai lại tự tiện nói ra khơi khơi như vậy? Với cậu thì nó chỉ là một cái tên, nhưng cái tên đó có thể trở thành một miếng mồi nhử, người cắn câu cuối cùng là người tốt hay người xấu, cậu cũng không bảo đảm được, có đúng không nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!