*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
Căn biệt thự trong rừng đang lặng lẽ chờ đợi mồi ngon sa lưới.
Sau khi bốn người bọn họ vào trong này, cánh rừng vây quanh họ lúc trước lại bắt đầu xuất hiện sương mù lởn vởn. Sương trắng dần dần vây kín cả một ngôi biệt thự, chẳng khác nào một lồng giam thiên nhiên cả.
Cánh rừng có màu sắc nhạt nhòa này rốt cuộc cũng mất đi điểm sắc độ cuối cùng, hoàn toàn chuyển thành hai sắc trắng đen.
Nhiễm Văn Ninh là người cuối cùng bước vào trong căn nhà này. Sau khi xoay người nhìn ngược về phía bên ngoài, Nhiễm Văn Ninh lại nhận ra rằng cửa cổng biệt thự đã được đóng kín, thế nhưng không có một ai trong số bọn họ từng chạm vào nó cả.
Thế giới ngoài cánh cửa lớn được làm từ thủy tinh kia đã hóa thành hai màu trắng đen tự bao giờ. Cánh rừng ở phía xa còn lơ lửng mù sương, những tán cây ngoài ấy trông mông lung không rõ. Cậu chỉ có thể thấy có ba bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện ở một nơi xa tít mà thôi, thế nhưng chúng xuất hiện chưa đầy một giây cũng đã đột ngột biến mất.
Đây là loại nhiệm vụ thường được phân cho một đội ngũ được đánh số ở bậc thứ nhất hay sao.
Hiện giờ nó chỉ mới là một mảnh vỡ của mộng cảnh thôi đấy.
"Ngoài kia còn mấy sinh vật trong mộng nữa, tôi vừa mới thấy ban nãy, tổng cộng ba con." Nhiễm Văn Ninh nói phân tích của mình cho mọi người nghe, "Nếu tính thêm cả cái con tôi vừa gặp lúc đầu thì đúng số người của mình ở đây rồi."
Vừa mới nghe xong, nét mặt của Ngô Côn Phong đã trở nên không ổn lắm, sao cái vụ này còn có chia bình quân đầu người nữa? Đừng bảo đây là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa trong truyền thuyết nhé? Nếu được thì cậu ta chẳng có muốn tiếp xúc với mấy cái thể loại sinh vật này một xíu nào đâu.
Hầu Thiên Hữu và Tào Tướng đã bước chân vào phòng khách rồi, hai người bọn họ đặt mông ngồi thẳng xuống sô pha, trông đến mà ung dung vô cùng. Hầu Thiên Hữu còn ngoắc tay với hai tên Nhiễm Văn Ninh đứng tuốt đằng xa, ra dấu bảo họ qua đây ngồi nghỉ xíu đã.
Cách bài trí của căn phòng này cứ hệt như phong cách của thập niên 90 vậy, khá tương tự với phương Tây, thế nhưng cũng kết hợp rất nhiều yếu tố Trung Hoa đương đại, ví dụ như mấy vật trang trí linh tinh gì đó được đặt trong phòng là gốm sứ xanh và mấy bức vẽ có đề dăm ba câu thơ.
Vì không có đèn cộng thêm cả việc màn trời bên ngoài đã hóa thành hai màu trắng đen, căn nhà này u ám âm trầm hệt như đang phải đón chào một chiều chạng vạng đầy mưa bão vậy. Dưới loại ánh sáng tù mù này, các loại vật dụng đa dạng trong căn phòng nọ có vẻ càng thêm tối tăm quái dị.
"Mấy anh không sợ hở?" Nhiễm Văn Ninh nhíu mày, hỏi như vậy. Đã bước chân vào một căn nhà quái quỷ như vậy rồi mà hai cái người này còn dám đặt mông ngồi xuống ghế tỉnh queo cơ.
Hầu Thiên Hữu dứt khoát nhảy lên sô pha rồi ngồi chồm hổm trên nệm bọc. Hắn đáp lời Nhiễm Văn Ninh: "Không phải cậu mới vừa bảo số lượng sinh vật ứng với số người bên mình hả, vậy mình có bất động cũng chả có sao sất, cậu đã bị ấy ấy rồi thì tụi tôi hẳn sẽ nhanh thôi."
Cái gì mà bị ấy ấy rồi, là sao má? Cuối cùng mình bị cái gì quấn lấy vậy ta? Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu ý thức được chuyện này hơi bị không ổn rồi, cậu chỉ còn nước vòng tay sờ mó người mình một thôi một hồi.
Tào Tướng vỗ cái đét vào cánh tay của Hầu Thiên Hữu, ngầm bảo đừng có ghẹo Nhiễm Văn Ninh nữa.
"Thật ra thì nói cái mộng cảnh này là một mảnh vỡ cho vuông thế thôi chứ nó cũng gần như y xì mộng cảnh chính vậy đấy. Mình đang phải tìm kiếm cơ chế khởi động của nó, có vài mộng cảnh có phương pháp đi vào hơi bị đặc biệt một chút ha." Sau khi nói xong, Hầu Thiên Hữu mới chỉ về phía cánh cửa sổ hiện đang nằm sau lưng mình.
"Mấy cậu cũng thấy ngoài cửa đã thay đổi như nào mà ha, rõ ràng cái mộng cảnh này cực kì để ý đến các ý thức đi lạc vào trong lòng nó. Quyền sở hữu cái mộng cảnh này đang nằm trên tay chúng ta, nếu chúng ta cứ mãi bất động, nó cũng sẽ mãi không thay đổi."
Mộng cảnh chính bên Ngô Côn Phong thật ra chính là một trong số các loại mộng cảnh có cách vào cực kì đặc biệt được Hầu Thiên Hữu nhắc đến. Với "Kawagebo", ngay đúng cái ngày mặt hồ kia không còn bị đóng băng, bọn họ mới có thể nhảy vào được tầng thứ hai, sau đó, họ còn phải triệu hồi người đưa tin của mộng cảnh để vào tầng sâu hơn của nó.
Thế nhưng, dù gì Ngô Côn Phong cũng là một người có cấp bậc như thế này rồi, cũng không cần phải rườm rà phức tạp như vậy, các quy tắc ràng buộc từ mộng cảnh cũng khó có thể ảnh hưởng đến cậu ta quá nhiều. Thế nhưng hiện giờ, họ đang ở trong một mộng cảnh vô danh, vậy nên mới cần phải tìm cho ra các phương án phù hợp.
"Mình dùng bạo lực để thăm dò cái nhà này cũng được đấy, nhưng như vậy sẽ khiến tốc độ biến đổi của cái mộng cảnh này tăng lên rất nhanh. Hai cậu chưa quen với loại mộng cảnh này đâu, lỡ đâu một mình một người sảy chân lọt vào tầng sâu của nó thì rắc rối lắm ha."
Hầu Thiên Hữu ngồi trong phòng khách càm ràm liên miên, thật ra thì cũng có thể nói hắn đang cố gắng chỉ dạy hai người bọn họ theo một cách khác.
"Còn thứ sinh vật mà cậu mới vừa nhắc tới ấy hả, nó đã có mặt ở trong phòng rồi."
Vừa mới nghe xong câu này, hai tên Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong lập tức cảm thấy quanh mình chỗ nào cũng hơi bị quái quái, cứ như thể đang có thứ gì đó giấu mình sau bóng tối rồi âm thầm dõi theo họ vậy. Ngô Côn Phong dứt khoát tìm một góc tường để tựa lưng một hồi, xong xuôi mới thấy có hơi an lòng một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!