Chương 20: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

Warning: Thật ra cái mộng cảnh này có hơi bị đáng sợ [nhưng có mặt ba Hầu thì nó thành vừa sợ vừa hài], vậy nên mình khuyến cáo đừng đọc ban đêm)

Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh là 3106, năng lực nhận biết 238. Gần đây, vì Nhiễm Văn Ninh thường sử dụng dù đen trong mộng cảnh Dear Anna, tinh thần lực của cậu cũng đã dần dần gia tăng, chuyện này cũng thể hiện được rằng mức độ tiếp nhận mộng cảnh của cậu đang từ từ tăng cao.

Lúc vừa mới đặt chân vào trong mộng cảnh vô danh này, Nhiễm Văn Ninh đã lập tức cảm thấy tầm nhìn của mình khó chịu vô cùng. Đây rõ ràng là một thế giới có rất nhiều màu sắc sinh động, thế nhưng lại có rất nhiều bụi bặm, chẳng khác nào đã bị che lại bởi một lăng kính bám đầy bụi li ti, khiến người ta có cảm giác như đang phải căng mắt nhìn mấy tấm hình đã sờn cũ vậy.

Bọn họ đang ở trong một khu rừng nhỏ. Tiết trời hẳn đã vào thu, mặt đất dưới chân bọn họ bị phủ kín bởi một tầng lá khô giòn. Toàn bộ mộng cảnh này rất yên tĩnh, chỉ có mấy tiếng xì xào chốc chốc lại vang lên, thế nhưng âm thanh nọ cũng rất kì quặc, thế mà lại là một âm thanh đơn kênh[1].

"Mấy cậu đi sát tôi nhá." Hầu Thiên Hữu bước ra bước thứ nhất trên thảm lá khô. Âm thanh của hắn cũng là một âm thanh đơn kênh, khiến người nghe cảm thấy khá khó chịu.

Tào Tướng giải thích với hai người của đội thứ hai rằng: "Tuy trước đây tụi tôi chưa từng đến mộng cảnh này bao giờ, nhưng Hầu Thiên Hữu có hai loại năng lực từ mộng cảnh, với anh ta thì việc tìm đường không khó."

"Chuyện không hoàn hảo nhất là năng lực của ổng chẳng có tí sức chiến đấu nào hết." Vừa dứt lời, Tào Tướng thở dài thườn thượt, sau đó, anh chợt thấy Hầu Thiên Hữu đi tuốt đằng trước bỗng nhiên quay đầu lại liếc xéo mình một cái.

"Năng lực của cái đám mấy cậu ấy à, chỉ biết đánh lộn ì xèo đùng, chẳng có tí giá trị nào cả." Hầu Thiên Hữu vừa đi vừa nói, cho dù chất giọng của hắn có hóa thành một thanh âm đơn kênh đi nữa, người ta vẫn có thể nghe được mùi vị oán trách nồng nặc trong đấy.

Mạch não của Ngô Côn Phong đột nhiên bẻ ngược, cậu ta hỏi ngay đội trưởng đội thứ ba rằng: "Vậy theo anh thì năng lực từ mộng cảnh nào mới có giá trị?"

Hầu Thiên Hữu ngừng chân tại chỗ một chốc, sau đó mới hỏi ngược lại Ngô Côn Phong: "Cậu vào mộng vì đâu?"

"Tôi vào mộng chỉ để thủ hộ thôi." Ngô Côn Phong trả lời. Cậu ta đã từng hứa với Vương Thành rằng, cậu ta sẽ luôn bảo vệ mộng cảnh và cả những người vào mộng.

"Như vậy thì năng lực có giá trị với cậu sẽ là loại có tính sát thương cao ha." Hầu Thiên Hữu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh: "Vậy còn cậu? Nhiễm Văn Ninh, cậu vào mộng vì đâu?"

Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn rất rõ ràng đáp án cho câu hỏi này, tuy rằng trong quá trình ấy, cậu quen biết được rất nhiều người, có đôi khi mong muốn bảo vệ họ sẽ lấn át đi mục tiêu ban đầu mà cậu đặt ra.

Thế nhưng, mục tiêu kia vẫn mãi chưa bao giờ suy suyển: Cậu đang truy tìm chân tướng, cậu cũng không muốn đánh mất đi tương lai.

Ngay từ lúc bắt đầu, cậu muốn biết vì sao mình lại có liên quan đến "Dưới ánh trăng, Dear Anna", tiếp theo, cậu lại muốn biết về năng lực của chính bản thân mình, rồi sau khi người kia qua đời, cậu vẫn luôn cố chấp truy tìm nguyên nhân cái chết của cậu ấy.

"Tôi vào mộng là để biết được chân tướng." Nhiễm Văn Ninh trả lời câu hỏi của Hầu Thiên Hữu như vậy.

Hầu Thiên Hữu lúc nào cũng treo lên một loại hình tượng không quá nghiêm chỉnh, thế nhưng sau khi nghe xong câu nói của Nhiễm Văn Ninh, cả khuôn mặt của hắn lại bỗng chốc trở nên âm u vô ngần.

Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn chỉ thoải mái cười một tiếng, sau đó mới đưa ra phân tích của mình cho Nhiễm Văn Ninh nghe: "Loại năng lực có giá trị với cậu nhất là loại tương tự như 'Linh thị' đấy, nhưng mấy loại này đẳng cấp cao lắm."

"Nếu muốn biết nhiều hơn, cậu phải bước qua ngưỡng cửa bắt buộc là bậc thứ nhất cái đã, ít nhất cậu cũng phải đạt tới cấp bậc này rồi hẵng nói tiếp ha."

Tiếng xào xạc từ lá cây rì rào vang lên từ bên tai trái, bên tai phải lại không hề có bất kì âm thanh nào. Mấy người Nhiễm Văn Ninh theo sau Hầu Thiên Hữu, người đàn ông này cứ giống như một loại máy thu GPS vậy, mỗi một bước đi của hắn đều rất dứt khoát, không hề do dự.

Trong lúc đó, đội trưởng đội thứ ba cũng kể lại với họ rằng, sau khi năng lực vốn dĩ của hắn bị "Linh thị" ảnh hưởng, hắn có thể nhìn thấy một vài đầu mối có liên quan đến mộng cảnh. Một ngày nào đó, nếu như mộng cảnh không còn bất kì một sinh vật nào nữa và kẻ khai thác nhất định phải tự mình lần tìm lối vào mộng, Hầu Thiên Hữu chắc chắn sẽ là một nhân vật đứng đầu cả thế giới.

"Vì sao anh có thể biết được mối dây liên hệ giữa mộng cảnh và hiện thực?" Nhiễm Văn Ninh đi theo sau Hầu Thiên Hữu, mở lời hỏi hắn. Nhiễm Văn Ninh có thể hiểu được sự mạnh mẽ thần thông của Hầu Thiên Hữu trong mộng, thế nhưng một khi đã dính líu đến hiện thực, chuyện này là một chuyện hoàn toàn khác.

Tuy nhiên, Hầu Thiên Hữu cũng không hề đáp lại câu hỏi này. Hắn chỉ hạ giọng, vô cùng bí hiểm mà rằng: "Tôi không nói cho mấy cậu biết cái đấy được đâu ha."

Bọn họ mải miết bước đi trong thế giới phủ đầy bụi này, thời gian cứ như thể đang trôi chậm lại. Thật ra họ chỉ mới đi có năm phút mà thôi, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại cứ ngỡ như một giờ đã trôi qua rồi không bằng ấy. Cậu có hơi phân tâm, đành thoáng lia mắt nhìn sang mấy thân cây dọc đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!