Chương 15: (Vô Đề)

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

Sau khi hài lòng bưng được tách cà phê trên tay, người này lại moi ra một bịch đồ ăn sáng. Tuy Americano cộng với đồ ăn sáng kiểu Quảng Đông trông cứ đốp nhau chan chát, thế nhưng hắn lại thích ăn như vậy đấy.

Những người khác cũng chả thèm thấy lạ gì nữa, vì cái người này vốn đã kì từ trên đầu xuống dưới chân rồi: Ví dụ như, dưới chân hắn là đôi dép lào quanh năm chẳng buồn đổi, cùng với cái đầu tóc tổ chim bù xù có chải chuốt vuốt keo như nào thì cũng vẫn bù xù như cũ.

Người đàn ông này khởi động điện thoại, đọc lướt sơ qua mấy tin vắn xã hội, nhưng còn chưa nhìn ra miếng mùi ngon nào, một giọng nói tức tối lại bỗng nhiên vang lên trước mặt hắn.

"Anh còn rãnh uống cà phê nữa hả?" Tào Tướng hỏi. Anh liếc mắt thấy ông đội trưởng nhà mình vừa nghịch điện thoại vừa nhâm nhi đồ ăn, trông thấy mà thích ý lắm.

Người bị réo tên ngẩng đầu nhìn đội viên nhà mình một cái, nhe răng cười: "Tôi đúng là rãnh thiệt."

"Hầu Thiên Hữu, người bên mình đã bị người ta mượn đi mất rồi nên anh cũng không thèm vào mộng làm việc luôn có đúng không?" Tào Tướng trực tiếp cuỗm điện thoại trong tay ông đội trưởng nhà mình đi mất.

Hầu Thiên Hữu vò cái đầu tổ chim của mình mấy cái, sau đó mới làm một động tác buông tay bất lực, "Chứ sao giờ, tôi có tác dụng gì đâu."

Đội thứ tư vừa mới xin mượn hai người của đội bọn họ để xử lí mấy nhiệm vụ trong mộng cảnh đặc thù. Cái tình huống kiểu đội viên vừa quẩy mông đi, đội trưởng lại bắt đầu thành kẻ vô dụng này chắc chỉ vinh dự xuất hiện ở một mình đội của Tào Tướng mà thôi.

"Vậy anh từ chức luôn đi, đội thứ ba không cần một tên đội trưởng như anh." Tào Tướng tiện tay lụm luôn li cà phê với bịch đồ ăn sáng của Hầu Thiên Hữu đi mất.

Hầu Thiên Hữu lập tức cuống cả lên, chỉ biết cười cản Tào Tướng lại. Hắn đặt li nước với đồ ăn lại trên bàn, sau đó mới khuyên Tào Tướng: "Vậy không có được đâu, xét tinh thần lực thì chỉ có mình tôi làm đội trưởng được thôi mà."

"Công dụng của tôi khá là đặc biệt đó, Tào đẹp trai à, cậu đừng mãi chăm chăm nhìn vào mỗi sức chiến đấu trong mộng của tôi như thế chứ." Hầu Thiên Hữu xả thân che lại li cà phê với đồ ăn của mình, định ngăn Tào Tướng chôm được chúng lần thứ hai.

Tào Tướng quan sát hắn một hồi, bảo: "Anh cũng biết anh chẳng có tí sức chiến đấu gì trong mộng nữa hả."

"Ha ha ha." Hầu Thiên Hữu rặn ra một chuỗi tiếng cười.

Các chi nhánh phụ trách việc xử lí mộng cảnh ở Trung Quốc được phân bố như sau: Đội thứ nhất ở phía Bắc, đội thứ hai ở phía Đông, đội thứ ba ở phía Nam, đội thứ tư ở phía Tây. Hiện giờ, trên thang đo thực lực chung của toàn thể các chi nhánh lớn, chi nhánh được xếp ở vị trí thứ hai là chi nhánh của đội thứ ba ở phía Nam.

Đây chính là Hầu Thiên Hữu, đội trưởng đội thứ ba, một trong các thành viên thuộc đời thứ ba của một đội ngũ bậc thứ nhất.

Tuy Hầu Thiên Hữu là đội trưởng đội thứ ba, thế nhưng cái tên này thật sự không có tí sức chiến đấu nào cả. Hắn là một trường hợp rất đặc biệt, chỉ chủ yếu phụ trách xử lí tín vật của mộng cảnh mà thôi.

Tín vật của mộng cảnh là một loại vật dẫn nối liền mộng cảnh và hiện thực, ví dụ như tín vật của "Dưới ánh trăng, Dear Anna" là đá mặt trăng, khi sử dụng nó, người ta có thể tăng tỉ lệ bước chân vào mộng cảnh.

Chính năng lực của Hầu Thiên Hữu đã giúp người ta tìm ra được một loại cách thức vào mộng tâm linh như sử dụng tín vật. Sau khi chịu sự ảnh hưởng từ "Linh thị", năng lực của hắn lại còn tâm linh hơn cả như vậy nữa. Có đôi khi, người ta còn hay gọi Hầu Thiên Hữu là "Thầy Hầu", tại ai ai cũng tưởng cái ông này tính sao tính trăng trên trời mới tìm ra được mấy loại cách thức diệu kì như vậy.

Trừ lúc vào mộng, Hầu Thiên Hữu hầu như phải dành phần lớn thời gian của mình để tìm kiếm và quyết định các loại tín vật của mộng cảnh. Thật ra thì có rất nhiều cách để vào được mộng cảnh, nhưng dùng tín vật là phương pháp ổn định, ít rủi ro nhất lúc bấy giờ.

"Tôi với mấy cậu không có giống đâu ha, tôi tỉnh rồi là phải vùi đầu vô làm việc liền." Vừa dứt lời, Hầu Thiên Hữu lại lôi ra một tờ tài liệu, "Nhìn nè, một nùi mộng cảnh đang xếp hàng chờ tôi định tín vật cho đấy."

"Vậy nên Tào đẹp trai à, cậu cũng không thể giật đồ ăn của tôi hoài chứ đúng không? Áp lực công việc của tôi nặng nề như vậy, dễ đói lắm." Hầu Thiên Hữu chỉ đồ ăn của mình.

Tào Tướng trắng mắt liếc Hầu Thiên Hữu một cái, cái ông này có thể lôi thôi lếch thếch hơn nữa được không, anh tịch thu đồ ăn cũng đâu phải vì muốn đội trưởng xách mông đi làm việc đâu nào. Anh lạnh lùng bảo: "Vậy tí nữa anh tự mà dọn lấy."

Hầu Thiên Hữu nhe răng cười. Hắn dứt khoát thảy dép lào, ngồi chồm hổm trên ghế rồi vùi đầu ăn ngấu nghiến. Cái bộ dạng bê bối nhếch nhác này của hắn thật đúng là chả thể nào khiến người ta vững tin đây chính là một vị đại thần đời thứ ba cho được.

"Mình không thể gác cái mộng cảnh kia lại lâu hơn được nữa đâu, chi nhánh chính bảo mình ít nhất cũng phải xác định được độ khó của nó, còn đẳng cấp thì phải vào được mộng cảnh chính đã rồi đoán sau." Tào Tướng diễn giải nguyên văn chỉ thị từ bên trên, giục Hầu Thiên Hữu như vậy.

Sau khi ăn uống no say, Hầu Thiên Hữu bắt đầu thả chân xỏ tuột vào dép lào. Hắn hết cách rồi, chỉ đành lắc lư đầu: "Mấy người đội mình bị Chu xinh trai mượn hết rồi còn gì, chỉ có tôi với cậu hai đứa đánh lẻ, cái vụ này không ổn cho lắm đâu ha?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!