Chương 139: Trẻ con.

Sau khi ăn một bữa ở căn tin xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh đi dạo một hồi rồi mới lững thững quay về kí túc xá. Ai ngờ đâu chỉ vừa mới bước chân vào cửa, cậu đã bị tấn công liên hoàn bởi mấy ánh nhìn kì quặc từ ba tên đàn ông còn lại của đội mình rồi.

Trì Thác là người đầu tiên lên tiếng, anh nói: "Bánh ngon lắm, cậu cố lên ha."

Chưa dừng lại ở đấy, cả ông anh Thượng Kha cũng khen hết lời: "Giỏi đấy, cao tay đấy, còn chưa được mấy ngày."

Chẳng hiểu mô tê gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành ngớ người ra mãi ở ngay tại chỗ, đến cả cửa cũng chẳng kịp đóng.

Ngô Côn Phong là người lên tiếng cuối cùng, cậu ta hát đệm như này: "Chậc, Nhiễm Văn Ninh này, ai mà ngờ được cậu thế mà lại có thể thoát kiếp chó độc thân chứ."

"Rốt cuộc mấy ông đang nói cái quỷ gì đó?"

Vừa đóng cửa lại, Nhiễm Văn Ninh vừa âm thầm ngao ngán, chắc mấy cái tên này lại bắt đầu lên cơn nữa rồi chứ gì.

Đáp lại cậu, Ngô Côn Phong bèn chỉ tay về phía bàn trà của đội họ, trên ấy có một chồng bánh quy nhỏ chất đống trông hệt như mấy gói thực phẩm sấy khô. Đáng nói hơn, mấy chiếc bánh quy này đều được đóng gói rất đáng yêu và chỉn chu. Nào là thỏ, nào là gấu, nào là mèo, mấy gói bánh ấy đa dạng đến nỗi thoạt trông cứ như một sở thú mini vậy.

Nhiễm Văn Ninh cũng tò mò ngó thử một cái. Quái, sao giống mấy thứ mà mấy cô con gái hay làm vậy ta, nghĩ đoạn, cậu bèn xoay người lại rồi hỏi thẳng: "Ai cho mình cái này đó anh?"

"Đồ Giai Oánh." – Trì Thác đáp.

"Sao tự nhiên con bé lại tặng cho đội mình thế này?" – Nhiễm Văn Ninh bối rối.

Nghe xong, Thượng Kha bèn bật cười rồi thẳng thừng bảo: "Không phải tặng cho đội mình đâu cậu em, người ta chỉ tặng cho mỗi cậu thôi đó."

So với hai tên còn lại, cách tư duy của Trì Thác vốn dĩ đã chín chắn hơn nhiều. Anh bình tĩnh giải thích: "Cậu cứu con bé trong "Bệnh viện không tên", cậu cũng là người phụ trách của con bé nữa, nên lẽ dĩ nhiên là người ta sẽ tặng quà cho cậu rồi."

"Ra là vậy, ngại quá, buổi sau tôi phải tự mình cảm ơn con bé mới được." – Sau một hồi suy tư, Nhiễm Văn Ninh mới đáp lời như thế.

Do cảm thấy Nhiễm Văn Ninh đang cố tình giả ngu, Ngô Côn Phong chỉ đành hỏi thẳng: "Hỏi thật nha, có phải mấy khi vào mộng thì cậu rất hay tỏ ra tinh tế và ga lăng để dụ dỗ con gái nhà người ta không đó?"

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy câu hỏi ấy nghe chướng tai vô cùng. Cậu chẳng có ý gì với Đồ Giai Oánh cả, cậu nhận lời giảng dạy người mới cũng chẳng phải là để cưa cẩm hay gạ gẫm người ta.

Đúng thật là cậu có tỏ ra ga lăng thật đấy, nhưng Đồ Giai Oánh vốn dĩ chính là người học trò đầu tiên của cậu kia mà. Nếu cô bé này cảm thấy cậu dạy dỗ không đàng hoàng rồi cuối cùng người ta cũng chẳng thể trưởng thành hay tiến bộ hơn chút nào thì mặt mũi của một tên tông đồ chính tông như cậu phải để đâu cho vừa?

Tới lúc đó chắc Vườn Tây cũng phải đổi tên thành Vườn Đông cho vừa lòng thiên hạ.

Nghĩ đến đây, Nhiễm Văn Ninh bèn vội vã giải thích: "Em ấy chỉ muốn cảm ơn tôi thôi, mấy ông đừng có mà tào lao."

Nghe xong, Ngô Côn Phong lại tiếp tục cảm thấy cái gã trước mắt mình đúng là một tên đần chính hiệu. Chịu không nổi, cậu ta đành lên tiếng nhắc nhở: "Anh hai, sao anh không chịu bắt lấy cơ hội nghìn năm có một này luôn đi chứ? Tôi thấy cô em này cũng không tệ lắm đâu."

"Hơi sức đâu mà thương với chả yêu hả cha."

Nhiễm Văn Ninh đốp lại như vậy. Cậu thật sự nghĩ như thế đó, trước mắt cậu hiện giờ vẫn còn một nùi bí ẩn rối bung bét như mớ bòng bong, cậu cũng chẳng còn tâm trí đâu để tỉ tê tâm tình hay xuống giọng dỗ dành một ai đó.

Chưa dừng lại ở đấy, cậu còn chỉ thẳng vào ba tên đàn ông rỗi rãi trước mặt rồi dứt khoát hỏi: "Tôi đây cũng hỏi thật nhá, tôi biết mấy anh phải ngủ ngoài đời để vào mộng cày cuốc, cày cuốc xong cũng lăn ra trong mộng để ngủ bù cho lại sức, vậy lúc tỉnh ngủ rồi thì mấy anh đào đâu ra thời gian để yêu đương nhăng nhít, hả?"

Nghe xong, cả Trì Thác lẫn Ngô Côn Phong đều im thin thít. Sau khi trơ mắt nhìn hai cái tên này bị người ta nắm thóp nhanh như chớp, Thượng Kha bèn vội vã ngắt lời: "Làm ơn đừng có gộp cả tôi vào được không, tôi có người yêu rồi."

"Đù?"

Vô thức bật ra một câu như thế xong xuôi, Ngô Côn Phong mới liếc nhìn Thượng Kha bằng một ánh mắt nồng nặc mùi nghi ngờ. Trông cái ánh nhìn ấy kìa, có khác nào đang bảo "Làm sao một thằng đàn ông như anh lại có người yêu cho được" hay không.

Thế nhưng Thượng Kha lại chẳng buồn nói năng thêm gì về cuộc sống riêng tư của mình cả. Hệt như mấy ông bà lão luôn mồm bảo lũ trẻ bây giờ đúng là có không giữ, mất đừng tìm, anh ta vừa nhìn Nhiễm Văn Ninh chăm chú, vừa xuống giọng khuyên nhủ: "Nhìn trúng ai rồi thì cứ thẳng tay bắt lấy đi thôi, đừng có dây dưa dây cà mãi."

Hết biết nói thêm gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành thật thà hỏi: "Tôi với người ta mới gặp nhau trong mộng có mấy lần mà mấy ông đã nghĩ xa tới như vậy luôn rồi hả?"

"Chứ không lẽ cậu tính độc thân cả đời thật?" – Ngô Côn Phong tò mò bật lại. Hồi xưa cậu ta còn đinh ninh rằng mấy anh con trai ra dáng như Nhiễm Văn Ninh dù ít dù nhiều gì cũng sẽ trải qua vài ba mối tình rồi, để rồi mãi cho tới khi thật sự gặp được Nhiễm Văn Ninh thì suy nghĩ ấy của cậu ta mới thay đổi. Thì ra có ra dáng tới cỡ nào thì có mấy người cũng phải độc thân suốt kiếp mà thôi.

"Bây giờ tôi ngủ còn nhiều hơn thức nữa, tôi nói thật lòng luôn đó, tôi không có rãnh đâu mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!