Chương 138: Viên kẹo.

"Em không thể tăng năng lực nhận biết của mình lên cao như vậy được, làm thế rất dễ gây thương tổn đến ý thức của bản thân, thậm chí còn có thể khiến tinh thần lực trở nên mất ổn định nữa đấy." – Vừa dặn dò, Nhiễm Văn Ninh vừa nhẹ nhàng nhấc tay Đồ Giai Oánh lên một chút, có một ngón trên bàn tay cô đã mất đi hẳn một đốt.

Nhìn xong, Nhiễm Văn Ninh chỉ biết câm nín: "Làm vậy không phải là đang đánh mộng cảnh đâu em, em đang tự mình đánh mình đó, có hiểu không."

Nghe thấy câu đánh giá ấy, Đồ Giai Oánh lại tiếp tục vừa hít hà đau đớn vừa cười xòa: "Xin lỗi anh, lần sau em sẽ để ý hơn ạ."

Nhiễm Văn Ninh thật sự chẳng biết làm sao để chữa trị ý thức cho người khác. Nếu lỡ có gặp phải chuyện như vậy, cậu sẽ trực tiếp tỉnh giấc hoặc tiếp tục đứng yên đấy và rồi nhờ cậy thời gian chậm rãi chữa khỏi ý thức cho mình.

Hầy, nhớ Giang Tuyết Đào chết mất. Sau khi âm thầm than thở như vậy, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành lặng lẽ đứng dậy rồi lấy cây dù đen nhà mình ra, định bụng hỏi thử Yến Lân xem anh có cao kiến gì không.

Lúc trông thấy cây dù nọ, Đồ Giai Oánh có hơi lơ ngơ, cô chẳng thể hiểu làm sao người ta có thể hô biến ra một thứ gì đó trong mộng cảnh cho được. Chưa dừng lại ở đó, chuyện xảy ra tiếp theo lại càng khiến cô cảm thấy khó hiểu hơn nữa, một cái đầu mèo bé xíu đột nhiên lại xuất hiện từ ngay bên trong tán dù của thầy mình.

Cuối cùng, một con mèo mun với thân hình thon dài đột nhiên nhảy phắt ra từ phía bên trong tán dù. Sau khi chạm đất, nó chỉ lặng lẽ khoanh chân ngồi xuống và rồi cứ thế nhìn Đồ Giai Oánh chằm chằm.

Ắt hẳn phong cách vốn dĩ của cậu bạn nhỏ này là kiểu ngầu đét lạnh lùng, thế nhưng đôi tai cụp của nó lại khiến cả người nó toát lên đôi nét xinh xắn đáng yêu.

"Đẹp quá ạ."

Lúc trông thấy đôi mắt vàng óng ánh hệt như hai viên đá quý của mèo mun, Đồ Giai Oánh không kìm lòng nổi, đành bật thốt ra một câu khen như thế.

Ngay khi vừa trông thấy cái đầu mèo bé xíu ở đằng đấy, Nhiễm Văn Ninh đã đột nhiên sực nhớ đến việc cái đầu ấy mềm mại đến thế nào. Thế nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại phải hấp tấp xua tan đi mấy suy nghĩ lạ lẫm trong đầu rồi vội vàng bảo: "Ý thức của em ấy bị thương."

"Để cô ta tự khôi phục đi."

Chất giọng đặc trưng của mèo mun chợt vang lên trong đầu Nhiễm Văn Ninh, nó nói như thế.

Nếu đến cả Yến Lân cũng bó tay thì thôi vậy. Chẳng còn cách nào khác, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành hỏi thử xem Đồ Giai Oánh có còn muốn tiếp tục tập luyện hay không. Đáp lại lời cậu, cô gái trẻ ấy vừa rớt nước mắt vừa gật đầu như giã tỏi: "Không sao đâu ạ, em còn luyện được mà anh."

"Nhưng em không thấy đau hả, khóc luôn rồi kìa." – Nhiễm Văn Ninh có hơi xót đệ tử một tẹo.

"Nước mắt sinh lí thôi ạ, kệ nó đi anh." – Vừa đáp lời, Đồ Giai Oánh vừa vươn tay lau đi nước mắt. Tiếp theo đó, cô lại quay về nơi bắt đầu rồi lại tiếp tục sử dụng ý thức để tập luyện cách ra đòn.

Sau khi dò xét cường độ ý thức của cô gái lạ mặt này xong xuôi, mèo mun mới lên tiếng: "Con bé cũng không tệ."

"Nhỉ, mà Đồ Giai Oánh lại còn là người mới hoàn toàn nữa chứ, em ấy cũng rất có khiếu đấy."

Nhác thấy Đồ Giai Oánh lại tiếp tục ôm ghì lấy tay mình, Nhiễm Văn Ninh lại tiếp lời: "Tuy bây giờ còn chưa biết khống chế sức lực như nào nhưng bản thân con bé đã rất kiên cường rồi."

Sau khi đứng ngoài quan sát một hồi, Nhiễm Văn Ninh vẫn cảm thấy chi bằng mình ra tay thì tốt hơn. Cậu dứt khoát bước đến nơi ấy rồi lại tỉ mỉ giảng giải cách sử dụng ý thức của mình cho học trò nghe. Mới đầu Đồ Giai Oánh còn ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng chỉ một chớp mắt sau đó, cô gái trẻ lại tiếp tục tự mình đánh mình, thảm không nỡ nhìn.

Cách đấy không xa, mèo mun vẫn luôn ngồi ngay ngắn tại chỗ để quan sát hai người bọn họ. Thật lòng thì nó không quá đồng tình với phương pháp giảng dạy nhẹ nhàng và tỉ mẩn của Nhiễm Văn Ninh, kiểu giảng dạy ấy vốn dĩ chẳng bao giờ có hiệu quả cho được.

"Em nhẹ tay thôi."

"Dạ, em biết rồi."

"Nhẹ thôi chứ."

"Dạ em biết."

"Xin em đó, nhẹ tay thôi."

"Dạ."

Mãi cho đến khi được thả về với Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh mới có thể tỏ ra hoài nghi nhân sinh thấy rõ. Cậu ngồi phịch xuống bên cạnh quý ngài mèo mun nhà mình, đoạn than thở: "Tôi không hợp làm giáo viên tí nào, tôi lỡ vùi dập mầm non Đồ Giai Oánh nhà người ta mất tiêu rồi."

"Mới ngày đầu mà, từ từ thôi."

Sau khi quẳng ra một câu an ủi như vậy, mèo mun lại tiếp tục lạnh lùng bảo: "Nếu thật sự thấy hết cách thì cứ đánh cô ta một trận là xong."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!