Vào ngay hôm ấy, chỉ vừa mới bước xuống lầu thì Nhiễm Văn Ninh đã bị Trì Thác gọi giật lại. Lơ đẹp anh, cậu ngồi xuống bàn, định bụng ăn lót dạ gì đấy.
"Chuyện gì nữa anh?" – Nhiễm Văn Ninh lấy làm lạ.
Nghe vậy, Trì Thác dứt khoát ngồi xuống đối diện cậu rồi hỏi: "Không biết cậu có muốn thử hướng dẫn ai đó không ha?"
Chẳng hiểu gì, Nhiễm Văn Ninh bèn hỏi lại ngay: "Hướng dẫn gì cơ?"
"Ý là làm nhân viên phụ trách cho một người mới vào nghề ấy." – Trì Thác giải thích như thế.
Vừa nghe, Nhiễm Văn Ninh vừa cắn một miếng bánh mì thật to. Sau một hồi suy tư ngắn ngủi, cậu nuốt miếng bánh mì kia xuống, xong xuôi mới tiếp lời: "Không lẽ chi nhánh bên mình thiếu người lắm hả anh?"
"Không phải đâu, con bé chỉ tình cờ là một trong những người mà cậu phải xử lí vào mấy hôm trước mà thôi. Hơn nữa bây giờ cậu cũng đã trở thành một kẻ khai thác bậc thứ nhất rồi nhỉ, cậu nên thử tiếp xúc với nhiều đầu việc hơn mới phải." – Trì Thác đáp lời.
Vì chẳng biết anh đang nhắc đến ai, Nhiễm Văn Ninh bèn thắc mắc: "Ai vậy anh?"
Do biết tỏng rằng hôm đấy cậu cứu hơi nhiều người nên chắc hẳn cũng chẳng nhớ mặt được mấy ai, Trì Thác mới giải thích: "Đồ Giai Oánh. Cô này là người thường, vừa mới tới chi nhánh bên mình để xử lí mấy chuyện tiếp sau thôi, nhưng xét thấy năng lực của con bé cũng khá ổn nên bên mình mới hỏi thử xem người ta có định vào đây làm việc hay không."
"Con bé đồng ý rồi, đang trong kì thực tập, nếu cậu chịu thử sức thì có thể phụ trách dẫn dắt người ta vào mấy mộng cảnh trục xuất thử xem sao." – Trì Thác nói thêm như vậy.
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ chuyện muỗi, cậu có thể thử hướng dẫn ma mới một phen.
"Nếu thấy ổn thỏa cả rồi thì cậu gửi đơn xin trong phần mềm của mình đi, bên trên phê duyệt xong xuôi thì cậu sẽ biết thêm thông tin về Đồ Giai Oánh." – Trì Thác nhắc cậu như vậy. Dù gì anh cũng đã từng làm người phụ trách mấy lần rồi, mấy thứ thủ tục lặt vặt này anh cũng đã quen mặt hết cả.
Nhiễm Văn Ninh có hơi bồi hồi xúc động, ai mà ngờ được rằng chỉ vừa mới vào đây được hơn một năm thì cậu đã có thể nhậm chức sư phụ được rồi.
Nghĩ vậy, cậu bèn thật thà tiếp lời: "Hồi còn đang trong kì thực tập năm ngoái thì tôi thậm chí còn chẳng biết tấn công bằng ý thức như nào cơ."
Vì đã đọc sơ qua sơ yếu lí lịch của Nhiễm Văn Ninh, Trì Thác cũng biết người hướng dẫn cậu trong kì thực tập là Trần Hạo Thiên. Anh đáp: "Tôi còn nhớ nhân viên dẫn dắt cậu lúc đấy là một người dẫn đường đúng không, tuy cấp bậc của anh ta không cao mấy nhưng ắt hẳn cũng đã đủ để ứng phó cậu của khi đó rồi."
"Thiên ca cũng chẳng có ứng phó hay qua loa tôi bao giờ, người ta có trách nhiệm lắm đấy anh." – Nhiễm Văn Ninh ngắt lời Trì Thác, thậm chí còn liếc xéo anh một cái – "Ai như ai kia, chọn đúng ngay mộng cảnh đầu tiên của người ta mà vội vã đem con bỏ chợ."
Trì Thác nói mát: "Cậu bước vào chỗ nào là chỗ đấy có chuyện, tôi cảm thấy đấy là do bản thân cậu có hơi bị xui thôi."
Đáp lại anh, Nhiễm Văn Ninh chỉ hừ một tiếng nghe sặc mùi khinh bỉ. Cậu lấy điện thoại ra, sau đó cứ thế tìm tòi tính năng gửi đơn xin làm người hướng dẫn. Cũng may thay quy trình thực hiện cũng khá đơn giản và rõ ràng, chỉ cần mở thông tin cá nhân của mình lên là được. Sau khi ấn vào tên Đồ Giai Oánh, giao diện lựa chọn mới hiện ra, cậu cứ thế nhấn gửi rồi chỉ việc chờ bên trên phê duyệt là xong.
Gần như chỉ vừa sập tối, Nhiễm Văn Ninh đã có thể kiểm tra thông tin cá nhân của cô đồ đệ mới toanh nhà mình rồi. Sau khi click mở sơ yếu lí lịch của người nọ, cậu mới hay rằng thì ra người ta là cái cô hôm trước mình từng tình cờ chạm mặt trước cửa bệnh viện.
"Có duyên ghê nhỉ."
Nhiễm Văn Ninh lẩm bẩm như thế. Ấn tượng đầu tiên của cậu về Đồ Giai Oánh cũng khá tốt đẹp, cậu biết cô bé này rất lễ phép.
Thật ra hoàn cảnh của người ta cũng tựa tựa với cậu của khi đấy, Đồ Giai Oánh cũng lỡ đi lạc vào một mộng cảnh đặc thù vào ngay lúc vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô bé đã tìm được việc làm rồi, nhưng cũng vì đã đồng ý đầu quân cho bên chi nhánh của họ nên chỉ đành phải xin nghỉ việc bên kia mà thôi.
Tóm lại thì Nhiễm Văn Ninh còn đang khá háo hức trông đợi vào người học trò đầu tiên của mình, cậu rất mong rằng mai sau cô bé sẽ trưởng thành, sẽ trở nên mạnh mẽ, sau đó tiếp tục vững bước đi trên con đường nghề nghiệp mình đã chọn.
Trong lúc mải mê suy nghĩ xem mình nên truyền đạt lại những gì, Nhiễm Văn Ninh dần dần thiếp đi lúc nào không hay.
Hệt như mọi khi, nơi đây vẫn là một lucid dream, hơn nữa chắc hẳn là do những suy tư và trăn trở về kì thực tập trước khi đi ngủ, Nhiễm Văn Ninh thế mà lại mơ thấy một khu đô thị được phủ kín bởi băng tuyết.
Đấy là mộng cảnh đặc thù đầu tiên mà cậu có duyên đặt chân đến, nó thậm chí còn được người ta ưu ái đặt cho một cái tên, ấy là "Người khổng lồ say ngủ".
Vừa thong thả dạo bước khắp lucid dream của mình, Nhiễm Văn Ninh vừa nhớ đến rất nhiều mẩu chuyện xưa cũ. Mãi cho đến bây giờ, cậu mới cảm thấy rằng bản thân mình lúc ấy đần quá, cái gì cũng chẳng hiểu, hỏi gì cũng chẳng biết, ấy thế mà còn dám xông xáo đi thăm dò một mộng cảnh như vậy chỉ bằng một cõi lòng đầy nhiệt huyết và vô tri.
Lúc đi đến ngã tư đường, Nhiễm Văn Ninh mới chợt trông thấy một cái đầu lâu thật to đang lặng im say ngủ ở khu quảng trường phía xa xa, hơn nữa lại còn có một người đang ngồi vắt vẻo trên người nó.
Hệt như bản thân mình khi xưa, người nọ cứ thế ung dung yên vị trên người một con quái v*t t* l*n nhường ấy, thế nhưng tất cả những nét ngây ngô trên gương mặt anh nay đã biến mất, anh đã hóa thành một người đàn ông trưởng thành tự bao giờ.
Sau khi đặt chân vào giấc mơ đêm nay, Yến Lân mới biết Nhiễm Văn Ninh đột nhiên mơ đến mộng cảnh trục xuất của khi trước. Người nọ hẳn đã gặp phải một chuyện gì đấy ngoài hiện thực nên mới chợt ngủ mơ đến nơi này, anh nghĩ như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!