Khu vực tiền sảnh của tòa nhà này trống trải vô cùng, thậm chí chỉ có vỏn vẹn hai nhân viên lễ tân trực quầy mà thôi. Sau một hồi ngắm nghía, cô gái trẻ mới nhủ thầm với lòng mình rằng quái thật, vì sao chỗ này cũng chẳng khác gì mấy tòa cao ốc bình thường hết thế nhỉ, thậm chí trông còn vắng vẻ hơn mấy khu lầu sang chảnh kia nữa cơ.
"Anh chị ơi, cho em hỏi đây có phải là chi nhánh đội thứ hai không ạ?"
Sau một hồi cổ vũ bản thân mình, cô mới chợt lên tiếng hỏi thăm một nhân viên trực quầy như thế.
"Đúng rồi em, em có cần hỗ trợ gì không?" – Người nọ đáp lời.
Nghe vậy, cô gái trẻ chỉ đành giải thích: "Mấy hôm trước em có vào nhầm một giấc mơ rất kì lạ, có một anh bên chỗ anh chị nhắn em sang đây xử lí gì đó đấy ạ."
Đáp lại lời cô, nhân viên phụ trách kia tiếp lời: "Vậy em cho anh chị mượn căn cước một chút nhé, anh chị cần phải xác thực thông tin của em trước ha."
Cô gái trẻ gật đầu, sau đó mới ngoan ngoãn đưa căn cước của mình cho người nọ. Trong lúc chờ kiểm tra, cô bèn tranh thủ nhìn về phía vườn cây ngoài cửa trong chốc lát, nơi đấy có một bồn hoa tươi tắn đang mặc sức khoe sắc giữa tiết trời mùa hạ.
"Cho em xin phép hỏi thêm ạ, mấy nay có một người phụ nữ nào tầm bốn năm mươi tuổi ghé chi nhánh bên mình không ạ?" – Đột nhiên, cô gái trẻ chợt quay đầu lại rồi bật thốt ra một câu hỏi như thế.
Người nọ nhìn cô một cái, xong xuôi mới thong thả đáp: "Xin lỗi, tụi anh không nhận tư vấn thông tin về các khách hàng khác nhé em."
Nghe vậy, cô gái trẻ chỉ đành lặng lẽ thở dài. Dưới cái nhìn của cô, tình trạng của cái dì hôm trước cũng chẳng được ổn cho lắm, chẳng biết dì có tỉnh lại được hay không nữa.
"Đồ Giai Oánh nhỉ, mời em cầm tờ khai rồi đi đến tòa D ha."
Vị nhân viên phụ trách nọ đưa một tờ đơn trắng cho Đồ Giai Oánh, đồng thời cũng tiện tay trả căn cước lại cho cô chung một lượt.
Sau khi vươn tay nhận lấy tờ đơn, Đồ Giai Oánh mới hay rằng đây là một loại giấy phép, bên trên là chi chít các dòng ưng thuận cho phép người khai tiếp nhận các dịch vụ tại một địa điểm tương ứng, tức tòa D.
Tòa nhà kể trên cách khu lễ tân cũng không xa, hơn nữa đường đi vào đấy cũng rất đơn giản. Với Đồ Giai Oánh, việc đi thẳng đến trước cửa tòa D cũng chẳng khó khăn gì, dám cá cũng chẳng ai phải nhọc lòng lo lắng rằng mình sẽ bị lạc cả.
Chỉ vừa mới bước lên bậc tam cấp trước cửa, Đồ Giai Oánh đã chợt bắt gặp một bóng dáng rất đỗi thân quen đang vội vàng nện bước ra bên ngoài. Cứ như thể chỉ vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt của người này mang theo đôi nét uể oải trông thấy, cậu cứ thế cúi gằm đầu xuống rồi bước đi thật nhanh, thậm chí cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
"Anh ơi, cảm ơn anh đã giúp tụi em vào hôm trước ạ."
Nhác thấy cái anh nọ cũng chẳng buồn nhìn mình, Đồ Giai Oánh mới cất tiếng gọi giật người ta về.
Dường như câu gọi ấy đã khiến người đối diện giật mình đôi chút, cậu hơi sững người ra, mãi sau đó mới ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía Đồ Giai Oánh. Ngay khi nhận ra rằng cô gái trẻ này là một trong số những nạn nhân mình đã từng cứu vào hôm trước, cậu mới chịu nở một nụ cười thân thiện: "Không có chi đâu em, ơn nghĩa gì chứ."
Tới lúc này, Đồ Giai Oánh mới ngộ ra rằng thật ra cái anh này trông hiền lành và dễ gần hơn lúc ở trong mộng nhiều lắm.
Hôm đó người nọ cầm theo một cây dù đen, chỉ trông cái khí khái đấy thì thật sự cô cũng chẳng dám xem người ta là người bình thường cho được. Thế nhưng trái ngược hoàn toàn so với lúc ấy, bây giờ cậu ăn mặc khá đơn giản, cách ăn nói cũng tử tế và đàng hoàng ra phết, nhìn chung trông chẳng khác nào một sinh viên trẻ tuổi vừa mới tan học rồi tiện đường tạt ngang qua nơi này cả.
"Tại em có hơi do dự không biết mình có cần phải tới đây không nên em tới trễ tí ấy anh."
Với việc vì sao đã tỉnh lại từ sớm nhưng đến bây giờ mới tới trình diện, Đồ Giai Oánh chỉ nhẹ nhàng giải thích như thế mà thôi.
Nghe vậy, cậu trai trẻ trước mắt cô bèn tỏ vẻ chẳng hề gì: "Em chịu tới đây là được rồi, tụi anh còn đang sợ em không tới đó chứ."
Nhắc mới nhớ, hình như mình còn chưa kịp hỏi thăm tên tuổi của ân nhân. Nghĩ đoạn, Đồ Giai Oánh bèn tiếp lời: "Cho phép em hỏi tên anh được không ạ? Thật ra em vẫn luôn cảm thấy rất biết ơn anh về chuyện lần trước, nếu có thể thì em mời anh uống nước nhé."
"Tụi anh không được tùy ý để lộ thông tin của mình ra ngoài đâu em, mong em thông cảm ha."
Thế nhưng cậu trai trẻ đấy lại khéo léo từ chối lời mời của Đồ Giai Oánh. Sau khi nhắn lại rằng mình còn bận làm chút chuyện, cậu mới xoay người rời đi.
Vừa dõi theo bóng lưng khuất xa dần của người kia, Đồ Giai Oánh vừa lặng lẽ nghĩ thầm, rằng đúng thật là bản thân mình vẫn còn cách những người như vậy xa, xa lắm.
Nhiễm Văn Ninh ngáp một cái thật dài. Vốn dĩ cậu còn đang muốn chạy lẹ về ngủ bù, ai mà ngờ được rằng chỉ mới vừa chớm bước ra khỏi khu bệnh viện thì cậu đã tình cờ đụng mặt một người quen như vậy ngay cơ chứ. Cái cô đấy là một trong những nạn nhân mà cậu đã từng có duyên giúp đỡ vào hôm trước, và việc này cũng đột nhiên khiến cậu nhớ lại chuyện của Trình Bân.
Còn nhớ khi ấy, cậu đã từng giao nhiệm vụ trông chừng người nọ cho Yến Lân, tiếp theo đó mới tới phiên Ngô Côn Phong dẫn cậu ta vào "Kawagebo".
Thế nhưng chẳng ai ngờ được cái cậu đấy lại lạc lối nặng tới nỗi qua đời hẳn ngoài hiện thực, cũng chẳng biết quy trình xử lí kể trên có trục trặc ở đâu hay không nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!