Chương 135: Bệnh viện không tên, mười ba.

Sau khi được tờ giấy kì lạ kia hỗ trợ chạy thoát khỏi Nhiễm Văn Ninh, Triệu Dựng Thành bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi cứ thế đinh ninh rằng mình đã được cứu giúp.

Tuy nhiên, sau khi đặt chân xuống đất bằng, gã lại cảm thấy sai sai sao đó, hình như gã cũng chưa hề được dịch chuyển đến một nơi an toàn hoàn toàn. Nhìn cảnh vật xung quanh như vậy thì có vẻ như gã vẫn còn đang kẹt lại ở sân nhà của chính bản thân mình.

Chuyện gì nữa đây? Tờ giấy kia thế mà chỉ đưa gã đến một tầng khác của "Bệnh viện không tên" mà thôi, ý thức của gã vẫn còn đang kẹt lại tại cái mộng cảnh này đấy ư.

Hãy còn chưa đi được vài bước tròn, Triệu Dựng Thành đã phải buông lời than thở, rằng nơi này vốn dĩ đã là một khu vực rất đỗi xa lạ. Vì lẽ đó, gã hiểu rõ rằng đây chắc chắn là một tầng sâu hơn của "Bệnh viện không tên", đồng thời cũng là một nơi gã chưa bao giờ có cơ hội được đặt chân đến khám phá.

Trải dọc theo hai bên đường đi là những hàng tủ đựng đồ được phủ một lớp sơn bạc rất đặc trưng, chúng cứ thế chồng chất lên nhau, át đi cả phần tường vốn dĩ và rồi tạo nên những bức tường bằng tủ vô cùng đặc biệt. Ngoài việc vừa cao lại vừa đều tăm tắp, mỗi một ô tủ trong số ấy đều được đẽo gọt rất vuông vức và đều có kích thước khá to, áng chừng sẽ vừa đủ cho một người nằm.

Triệu Dựng Thành chẳng thể nào nhìn đến phần đỉnh của đám tủ này cho được, có vẻ như chúng sẽ kéo dài như thế mãi mãi. Nghĩ vậy, gã bèn vươn tay sờ lên mặt tủ trong chốc lát, có vẻ như đống tủ trước mắt gã hiện giờ được làm bằng một loại kim loại lạnh nào đấy rất đặc biệt.

"Có ai không?"

Triệu Dựng Thành cất tiếng hỏi như thế. Rõ ràng tiếng gọi của gã đã vang vọng khắp cả không gian, thế nhưng chẳng có ai thèm để ý đến gã cả.

Hết cách rồi, gã bèn tiếp lời: "Tôi là tư chất giả của "Rút lấy" đây."

Câu nói tiếp theo của Triệu Dựng Thành cứ thế trôi vào hư vô, xung quanh vẫn chẳng có lấy một ai cả. Rồi từ từ, gã cũng đã ngộ ra rằng dường như có một điều gì đấy rất kì lạ đang diễn ra tại đây, gã biết người của phe bảo thủ đã có mặt ở nơi này, thế nhưng thái độ của kẻ đấy lại khiến gã cảm thấy bồn chồn, nôn nao vô cùng.

Với đầy cõi lòng lo lắng, gã mới bắt đầu bước dọc theo phần hành lang tủ sắt trước mắt. Thế nhưng chỉ vừa mới đi chưa được bao lâu, gã đã đột nhiên cảm thấy đôi tay của mình đau nhói. Sau khi vội vàng lật bàn tay lên kiểm tra, gã mới hay rằng ý thức của gã đang bốc hơi đi mất.

Đúng thật là bốc hơi đi mất. Khác hẳn so với những hạt hơi nước trong veo ngoài đời, thứ hơi nước trên tay gã hiện giờ sở hữu một màu đỏ bất thường, ấy là vì chúng vốn dĩ chính là các hạt ý thức đã bị phân rã ra thật nhỏ.

Cơn đau xé ruột xé gan đột ngột kéo đến từ đôi bàn tay mình đã khiến Triệu Dựng Thành phải lập tức bật ra một tiếng kêu thảm thiết và rồi ngã quỵ xuống mặt đất. Chiếc kính ngay ngắn của gã cũng theo đấy rơi lạch cạch xuống sàn nhà, thế nhưng gã đã chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến nó nữa.

Có một năng lực nào đấy đang ăn mòn ý thức của Triệu Dựng Thành. Phần ý thức đang gánh chịu thương tổn của gã chẳng hề chuyển hóa thành sương trắng mà lại biến thành sương máu, đây đồng nghĩa với việc kẻ thủ ác cũng là một con người bằng xương bằng thịt hệt như gã vậy.

Nghĩ đến đây, Triệu Dựng Thành bắt đầu nghẹn ngào gào lên: "Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Mấy người định giết tôi thật hay sao?"

"Tôi đã trở thành một tư chất giả ở bậc thứ hai rồi đây, bấy nhiêu đấy vẫn còn chưa đủ ư?"

Triệu Dựng Thành cứ thế tiếp tục van xin, thế nhưng rất nhanh thôi, đến cả một câu nói lưu loát bình thường mà gã cũng chẳng tài nào nói ra được nữa. Chẳng còn cách nào khác, khóe miệng của gã chỉ có thể run lên lập cập đầy hoảng hốt.

Trong lúc Triệu Dựng Thành vẫn còn tỉnh táo đôi chút, một bóng người xa lạ đã chợt xuất hiện trong tầm mắt gã. Chẳng khác nào một sứ giả được trời cao phái tới, người nọ sở hữu một đôi mắt híp hiền lành, thoạt trông rất đỗi thân thiện và dễ gần.

Rồi tiếp theo đó, người nọ nhẹ nhàng cười bảo: "Xin lỗi, anh đã bị phe cấp tiến phát hiện rồi, anh phải đi thôi."

Tuy chẳng hề hay biết người kia là ai, nhưng Triệu Dựng Thành cũng hiểu rõ rằng anh ta là một kẻ cực kì đặc biệt. Nghĩ vậy, gã bèn gắng sức khiến bản thân mình tỉnh táo hơn đôi chút, đoạn lại yếu ớt van cầu: "Tỉnh lại rồi thì tôi sẽ chuyển đi nơi khác ngay, tôi sẽ không bị phát hiện đâu, tôi hứa."

Vì đinh ninh rằng câu nói của mình đã tạo nên một vài hiểu lầm không đáng có, Nghiêm Húc lại tiếp tục mở lời giải thích: "Xin lỗi, giá trị của anh quá thấp, chúng tôi không cần anh nữa."

"Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn anh rất nhiều vì đã đứng ra đại diện cho tư chất giả chính thức của cái mộng cảnh này nhé, chuyện đấy đã phần nào giúp tụi tôi tránh khỏi những rắc rối không cần thiết về sau." – Nghiêm Húc lại tiếp lời.

Nghe xong, Triệu Dựng Thành chỉ còn biết sững sờ nhìn lom lom vào tên đàn ông mắt híp trước mặt. Rồi chỉ mấy giây sau, cơn hoảng loạn dưới đáy lòng gã đã hóa thành một nỗi tức giận khó bề nguôi ngoai, gã bực bội quát lên: "Không lẽ anh thật sự muốn vứt bỏ một tư chất giả ở bậc thứ hai hay sao?"

"Tôi đánh giá cao sự tự tin của anh đấy. Nói thật với anh nhé, bên tôi đã có một tư chất giả bậc thứ nhất cho "Rút lấy" từ rất lâu rồi, cơ mà vì đã nắm giữ được rất nhiều loại năng lực khác nhau nên gần như chưa bao giờ anh ta phải động đến thứ thuộc tính này hết."

Sau khi dứt câu, Nghiêm Húc chợt nhún vai một cái, trông chẳng khác nào đang tỏ ra cực kì tiếc nuối thay cho Triệu Dựng Thành cả. Nhưng sự thật nào phải như thế, cái nhún vai hời hợt của anh ta chỉ là để càm ràm sự lãng phí của đội trưởng nhà mình mà thôi.

Cuối cùng, anh ta chốt: "Tôi cũng chẳng tàn nhẫn đến thế, anh ngủ sớm đi nhé."

Vì biết rõ rằng đội trưởng nhà mình cũng chẳng ưa hủy hoại ý thức thực thể của người khác, Nghiêm Húc chỉ đành giữ lại thi thể của Triệu Dựng Thành mà thôi. Để làm được điều đấy, anh ta mở bung cánh cửa của một ngăn tủ vẫn còn trống, nhấc ý thức của kẻ xui xẻo kia lên, sau đó mới ung dung nhét người nọ vào bên trong.

Sau khi Nghiêm Húc hoàn thành mọi thủ tục cần thiết, một người xa lạ khác đã đột ngột xuất hiện ngay tại nơi đây.

Khoác lên mình một bộ đồ có tông đen tối giản, người nọ vẫn luôn trùm mũ, che khuất đi nửa khuôn mặt của mình. Chỉ từ một góc mặt bé tẹo ấy, không khó để nhận ra rằng kẻ lạ mặt này trông cũng khá điển trai và lạnh nhạt.

Nhác thấy việc người nọ trực tiếp lộ mặt có hơi hiếm thấy, Nghiêm Húc bèn liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó mới lấy làm lạ: "Hôm nay anh không muốn dùng mấy con quạ để truyền tin à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!