Chương 1: (Vô Đề)

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

nh trăng long lanh hắt xuống mặt nước, tạo nên từng vệt sáng sóng sánh.

Nhiễm Văn Ninh đứng trên mặt nước, nhìn cây dù đen được cụ hiện trong tay mình một hồi, cuối cùng chỉ biết bật ra một tiếng cười khổ. Cậu ôm cây dù trong lòng, ngồi quỳ xuống mặt nước nhợt nhạt, liên tục nỗ lực điều chỉnh tâm trạng của bản thân. Hiện giờ, vòng xoáy hồi ức đang cuồn cuộn ùa đến, muốn nuốt chửng lấy cậu.

(Vì sao lại như vậy?)

(Anh rốt cuộc là ai?)

...

Trên thảm trải sàn làm bằng nhung đỏ là một chiếc bàn tròn được làm bằng gỗ mun đen kịt.

Phía ngoài của cái bàn này không hề có vách tường hay cửa sổ, thay vào đó là những mảng phế tích chồng chéo xếp lên cao cao.

Có một con quạ đen kịt đang chăm chú mổ mổ thứ gì đó trên bàn ăn dù trong mâm không hề có bất kì vật gì.

Con quạ được cụ hiện từ ý thức kia trông cứ như vật có sự sống duy nhất ở nơi tan hoang này vậy.

Chủ nhân của con quạ đen ngồi trên ghế, áo khoác đen dài chấm đất.

"Mục tiêu của anh đã chết rồi."

(Tôi biết.)

"Xem ra, anh cũng chẳng mấy hứng thú với tin tức này."

(Thứ tôi muốn biết vẫn còn chưa hiện thân.)

Gã đàn ông tóc đỏ ngồi trước mặt hắn ta nở một nụ cười trông hệt như Joker, khóe miệng của y vẫn luôn có thể kéo ra rất rộng. Y vươn một ngón tay chỉ về con quạ đen đang mổ hăng hái kia, sau đó lại chỉ về phía người đàn ông áo đen ở phía đối diện.

Y rì rầm với hắn ta, nom chẳng khác nào một ác ma:

"Tôi cũng có thể gϊếŧ chết Nhiễm Văn Ninh đấy."

Thiệu Vấn Minh khiến quạ đen ngưng mổ, ra lệnh cho nó đáp xuống trên tay mình. Nét cười nhàn nhạt trên khuôn mặt hắn ta vừa có thể khiến hắn ta trông như một gã đàn ông hiền lành, cũng vừa có thể khiến hắn ta trông như một gã đàn ông vô cùng bạc bẽo vô tâm.

(Thời tiết hôm nay tốt thật.)

(Không biết ngày mai trời có mưa hay không?)

...

Đôi con ngươi màu hổ phách rất nhạt kia đã gần chuyển thành màu vàng.

Sắc màu rực rỡ tựa như ánh tà dương này dần dần lờ mờ, cuối cùng bị bóng tối che đậy đi mất.

Thân thể này chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc cổ điển. Vì ít khi được ánh nắng chiếu đến, nó trắng nõn, chẳng khác nào ngọc ngà châu báu.

Ngay lúc này, anh chỉ yên tĩnh say ngủ giữa lớp dịch dinh dưỡng trong lọ chứa. Những chùm bọt khí con con liên tục sượt sát qua làn da anh, trôi về phía đỉnh lọ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!