[Tiêu đề] : Nhân sinh thị nhất tràng luân hồi.
Editor: Mildrasas.
_________
Con ếch xanh mới mổ ra từ cục đá, không thể tiếp xúc với môi trường không khí ngay được.
Bởi vậy, Phạn Già La đã dành tặng nó một món quà đặc biệt.
Ấy là một bể cá pha lê, chừng 3 thước vuông, có nắp.
Xịn xò ra điều, nhưng anh vẫn chưa hài lòng, vì bên trong toàn nước những nước, con ếch xanh biết đứng ở đâu? Chuyện này sẽ thêm phần ảnh hưởng xấu tới sức khỏe nó mất.
Thế là giữa nửa đêm im ắng, Phạn Già La dạm tới của hàng để mua thêm núi giả, cỏ nhân tạo, cát mịn, và đống vỏ ốc rỗng thả vô bể.
Khi anh bày trí xong xuôi thì cũng chừng 3, 4 giờ sáng.
Con ếch bé tin hin ngủ trong hang động giả, cuộn người, không nhúc nhích chút nào.
Ai mà thấy chắc mẩm sẽ cho ngay là đồ chơi bằng nhựa
- cũng như cây nhân tạo, để bể thêm đẹp.
Nhưng nếu tỉ mẩn một chút trong quan sát, chúng ta sẽ trông rõ: lớp da khô, giòn, màu vàng mỏng bên ngoài chú ếch dần no nước, chuyển mình thành một loại dịch sền sệt như keo.
Đợi cho keo tan, có thể là vào ngày mai, hoặc vài tháng, hay mất tận vài năm xa xôi, sinh mệnh bị giam nhốt trăm năm sẽ sực tỉnh khỏi cơn mộng mị dai dẳng.
Có lẽ hơi khó để con ếch hiểu điều mình trải qua.
Nó không có trí người, không khổ đau hay uất hận quá khứ tăm tối, vô vọng, nhưng chính bản năng cầu sinh đã cắm rễ trong nó, tạo ra một cơ hội giữa khốn cảnh.
Một kỳ tích của sinh mệnh.
Rốt cuộc, căn phòng trống vắng của Phạn Già La đã ươm hơi thở cuộc sống.
Anh đặt chiếc bể lên bàn trà nhỏ ngoài ban công, vây bằng từ trường để ngăn bụi mịn.
Sau đó, anh sẽ ngồi lặng hàng giờ chỉ cốt đợi chất keo tan trong nước.
Và anh cảm nhận một sinh mệnh
- từ không tới có, từ im lìm tới sáng rộn.
Đêm nay, không ngủ say như mọi khi, anh ngồi ở ngoài ban công cho tới khắc tia nắng đầu tiên chớm nở.
Sương đọng trêи mái tóc ươn ướt.
Khi Phạn Già La đang hứng khởi với cung cách sinh hoạt đó, thì ở tầng dưới, mẹ Hứa lại vật vã một ngày như qua năm dài đằng đẵng.
Căn nhà rộng tận 180m vuông, song mụ chẳng kiếm được nơi đâu để trốn.
Dù có náu thế nào, thằng bé cũng vẫn tìm được, đối diện với mụ, lẳng lặng ngóng nhìn.
Nó là bóng mụ, bám riết sau lưng, bên người, cảm giác kinh khϊế͙p͙ ấy còn tàn nhẫn và khủng hoảng hơn cả việc bị đánh đập.
Dáng nó thoăn thoắt từ đây sang kia, linh hoạt, lặng lẽ.
Mụ sợ, hét xong lại khóc tức tưởi, van nài tha thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!