Chương 9: Nhất Giang Phong (09): Nghiệm cốt

"Vợ chồng già nhà họ Ngô mất sớm, hai tỷ đệ phải nương tựa vào nhau. Người đệ lên kinh thành làm công, một hai tháng mới về một lần, người tỷ thì ở nhà trồng trọt, rau quả thừa đem đến dịch quán đổi lấy chút bạc. Nhưng rồi một ngày, dân làng phát hiện đã lâu chẳng thấy người tỷ đi thu hái, bèn đến nhà xem, ai ngờ cửa khóa chặt, cả hai tỷ đệ đều biến mất."

"Khi ấy, có người nói từng thấy người đệ về làng, mọi người còn tưởng cậu ta ở kinh thành có chỗ đứng, đã đón người tỷ lên thành. Nhưng nửa tháng sau, ở cái ao phía Tây, người ta phát hiện một xác chết đã thối rữa. Lúc đó tầm tháng Tư, tháng Năm, đầu hạ oi nồng, thi thể mục nát chẳng còn hình dạng. Thế nhưng mọi người vẫn nhận ra, đó là Ngô đệ đệ, bởi trên người nó có chìa khóa nhà họ Ngô.

Mọi người lấy thử, quả nhiên mở được cửa nhà."

"Khi ấy, cái chết của người đệ mơ hồ khó giải, người tỷ thì bặt vô âm tín. Nhà không còn trưởng bối, dân làng đành tìm thân thích xa, lại báo quan. Quan phủ đến nhưng chẳng tra ra manh mối. Khi đó còn mấy trận mưa lớn, rơi xuống nước chết đuối cũng là lẽ thường, cho nên quan phủ liền coi như chuyện ngoài ý muốn, đem mai táng ở làng. Còn người tỷ … từ đó đến nay bặt tăm."

Hoàng Minh Viễn than dài:

"Thoắt cái, đã mười hai năm rồi."

Thích Tầm cùng Tống Hoài Cẩn nhìn nhau, đều không ngờ trong làng từng xảy ra chuyện như vậy.

Tống Hoài Cẩn hỏi:

"Nhà họ Ngô ở đâu? Người đệ sau đó táng nơi nào?"

"Nhà ở đầu thôn Liên Hoa, dưới gốc cây hòe lớn. Nhà bỏ hoang từ lâu rồi. Còn người đệ thì táng ở nghĩa địa Tây Bắc thôn, bao năm qua dân làng thay nhau nhang khói."

Vụ án ở dịch quán vốn liên quan đến cái chết của quan to, mọi người vẫn quanh quẩn trong dịch, cùng lắm chỉ điều tra xem ngày hôm đó có dân làng ra vào không. Chẳng ai ngờ, dịch quán gần làng, cái chết của Dư Minh có khi lại liên đới tới chuyện trong làng.

Tống Hoài Cẩn cho người đưa Hoàng Minh Viễn đi nghỉ, rồi cùng Thích Tầm thương nghị:

"Hai tỷ đệ họ Ngô mất tích quá kỳ quái. Trước đây là ta nghĩ hẹp, giờ vẫn phải vào làng tìm hiểu, xem mười hai năm trước có gì khác thường. Cũng phải dò hỏi về tỷ đệ nhà họ Ngô."

Thích Tầm gật đầu:

"Năm đó e là chẳng ai nghiệm thi. Nếu điều tra không ra, chi bằng ta nghiệm lại hài cốt Ngô gia đệ tử. Nếu không phải chết đuối ngẫu nhiên, thì án trong dịch hôm nay tất có liên hệ với vụ cũ kia."

Tống Hoài Cẩn không phản đối, lập tức điểm quân đi thôn Liên Hoa.

Hoàng Minh Viễn dẫn đường, Lưu Nghĩa Sơn cũng mang dịch sai đi theo. Từ cổng Tây dịch quán men theo bờ ruộng đi chừng hai tuần trà thì tới làng. Khi đó trời đã không còn sớm, ánh sáng ảm đạm, gió Bắc cuốn đất, như sắp có tuyết rơi.

Tống Hoài Cẩn sai Tạ Nam Kha và Vương Túc chia đường dò hỏi dân làng, còn mình thì đến xem nhà cũ họ Ngô. Tới gốc hòe lớn như lời Hoàng Minh Viễn, quả nhiên thấy một căn nhà cũ nát, cỏ dại bao quanh.

Hoàng Minh Viễn nói:

"Nhà này bỏ hoang lâu rồi, năm đó chẳng ai mua. Tỷ đệ bọn họ đột ngột gặp chuyện, người trong làng đều thấy chẳng lành."

Tống Hoài Cẩn vòng quanh trong ngoài, không thấy dấu tích gì. Thích Tầm thì đứng xa xa quan sát:

"Hoàng lão bá, cái ao trong làng ở bên kia phải không? Vừa rồi ta đi ngang còn thấy một mạch kênh bị đóng băng. Vùng này hẳn có sông?"

Hoàng Minh Viễn gật đầu:

"Đúng vậy, ở đó. Cái ao để tưới ruộng, còn kênh là từ Tiểu Bạch Hà phía Tây dẫn vào."

Thích Tầm cau mày:

"Làng này kề sông, trẻ nhỏ hẳn đều biết bơi. Ta nhìn ao kia chẳng lớn, vì sao Ngô gia đệ tử lại chết đuối trong đó?"

Hoàng Minh Viễn đáp:

"Nó quả có biết bơi. Nhưng năm ấy ao nhiều bùn lẫn rong rêu, ai rơi xuống đều dễ bị quấn, thế nên người ta mới nói vì thế mà chết đuối."

Trong lòng Thích Tầm vẫn thấy không ổn:

"Ngày ấy, quan phủ có nghiệm thi chăng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!