Chương 46: Tứ Viên Trúc (1) – Luận Công Hành Thưởng

"Thuở ấy sau khi chia tay ở Vũ Châu, tiểu thư nhà họ Lục vòng vèo đến Hồ Châu. Khi đó đường cùng nước tận, mấy bức họa truyền thần của đám thân tín bị dán khắp nơi, bọn họ không có chỗ dung thân. May mắn gặp một rạp hí kịch đang thu nhận học trò, tiểu thư nhà họ Lục bèn dứt khoát vào đó làm học trò, các tùy tùng cũng đều ẩn náu. Mấy năm nay họ vẫn luôn tìm kiếm tin tức của chúng ta."

Dù ở trong phòng, Trương bá vẫn hạ thấp giọng. Thích Tầm nghe mà ngẩn ngơ:

"Chớp mắt đã hơn mười năm… nay Lục gia tỷ tỷ tình cảnh ra sao?"

"Đã thành một đào hát rồi, cũng là bất đắc dĩ. Hiện nay gánh hát của nàng chẳng bao lâu nữa sẽ nhập kinh." Trương bá thở dài, nhìn Thích Tầm bằng ánh mắt đầy thương xót. Dù là ngỗ tác hay đào hát, đều là những nghề hèn kém. Từng là tiểu thư của tướng phủ, hầu phủ, nay lại lưu lạc đến mức ấy, sao chẳng khiến người đau lòng?

Thích Tầm lại chẳng tiếc nuối:

"Trong gánh hát tuy hỗn tạp, nhưng lại là nơi ẩn thân rất tốt, thường xuyên nay đây mai đó, người ngoài cũng khó lần ra tung tích. Chỉ cần người bình an, làm nghề gì cũng không quan trọng."

Nàng lại hỏi:

"Vậy còn Lục gia ca ca?"

Sắc mặt Trương bá thoáng nghiêm nghị:

"Chưa liên lạc được người bên cạnh Lục thiếu gia. Người từ phía tiểu thư nói, Lục thiếu gia đã sớm nhập kinh. Nay chỉ có gặp tiểu thư trước, mới rõ tình hình thực hư."

Thích Tầm nhíu mày:

"Đã sớm nhập kinh rồi ư?"

Trương bá cũng không ngờ:

"Năm xưa ba nhà chia ngả đưa công tử đi, Lục gia men theo đường nam hạ, gửi đi đâu chỉ có thân tín họ mới biết. Tính theo tuổi, nay Lục thiếu gia cũng đã hai mươi mốt, đổi tên thay họ rồi, lẽ ra đã phải thành thân. Kỳ thực không nên quay về kinh, quá mạo hiểm."

Thích Tầm trầm giọng:

"Huynh ấy tất cũng chẳng cam lòng."

Trương bá thở dài:

"Dù chẳng cam lòng thì có ích gì? Công tử tiểu thư đều là bao nhiêu người lấy mạng mà bảo toàn. Nếu lộ ra tung tích, tất không còn đường sống. Lão gia phu nhân nơi cửu tuyền há lại yên tâm được sao?"

Lời ấy cũng là để khuyên nhủ nàng. Thích Tầm trong lòng tự hiểu:

"Củng Vệ ty quả thật truy xét gắt gao. Ngài yên tâm, ta sẽ thận trọng."

Thấy trời đã khuya, Trương bá bèn đứng dậy:

"Lão nô cũng không nên lưu lại lâu, cáo từ đây."

Ra đến cửa, ông lại nhớ một việc:

"Trước đây ít lâu là ngày giỗ của lão thái gia, lão gia, phu nhân và công tử. Lão nô đã lo hương khói chu tất, tiểu thư chớ bận tâm."

Nói rồi, chỉ thấy trong phòng tịch mịch, Thích Tầm đơn độc một mình, càng thêm khiến người thương xót. Nàng cảm tạ:

"Có ngài ở đó ta mới yên lòng. Trước kia đang vướng công vụ, ta không dám hành động thiếu suy xét."

Nàng tiễn Trương bá ra tận cổng:

"Vài ngày nữa ta sẽ đến cửa tiệm thăm ngài. Nơi đây toàn là dân cư, ngài chớ để hàng xóm quen mặt."

Trương bá gật đầu. Thích Tầm mở cửa, trước tiên dò xét bên ngoài một hồi, rồi mới để ông rời đi. Sau khi đóng cửa trở vào, nàng ngồi trong sảnh ngây người thật lâu.

Loạn Dao Hoa bùng phát vào thượng nguyên mười lăm năm trước. Đến đầu tháng hai năm ấy, ba nhà Vệ, Lục, Ninh bị định tội tru di tam tộc. Ngày mồng chín tháng hai, ba vị gia chủ đều bị chém đầu ngoài Tuyên Vũ Môn. Trong số năm người trẻ tuổi được đưa đi, chỉ có nàng cùng huynh muội Lục gia thoát nạn. Ca ca nàng là Vệ Trạch và thế tử phủ Trường Túc hầu là Ninh Cảnh đều chết thảm dưới đao Củng Vệ ty.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!