Chương 30: Nhị Lang Thần (12): Nhận tội giãi bày

Lời của Thích Tầm khiến cả sảnh đường xôn xao.

Chu Nghiễm Ba và Vu Bân kinh ngạc quay sang nhìn Lạc Thâm. Chính Lạc Thâm cũng ngẩn người, kế đó lại lộ vẻ khó tin:

"Cái gì? Ta? Thích ngỗ tác đang nói ta là kẻ giết Lưu Hi và ba người khác ư?"

Thích Tầm lạnh lùng nhìn hắn:

"Ngươi không thừa nhận sao?"

Lạc Thâm tức giận bật cười:

"Thích ngỗ tác, ta vì cớ gì phải giết Lưu Hi? Nói ta cùng Thường Thanh viết hí kịch, chỉ vì dăm ba lượng bạc ư? Sao có thể? Ai cũng biết thân thế ta, ta đâu thiếu tiền!"

Thích Tầm vốn đã lường trước hắn sẽ không nhận tội dễ dàng, liền tiếp lời:

"Hôm trước thế tử lệnh ngươi cùng Vu Bân vẽ tranh, bút mực các ngươi dùng là của ngươi, đúng chứ?"

Lạc Thâm cắn môi gật đầu:

"Là của ta. Nhưng việc đó liên quan gì tới án? Nếu ta là hung thủ, sao lại chịu giúp thế tử vẽ tranh?"

"Ngươi dĩ nhiên phải phối hợp, như vậy mới tỏ ra vô tội." Thích Tầm liếc sang Vu Bân:

"Vu Bân, ngươi dùng loại mực gì?"

Vu Bân đáp:

"Là mực dầu khói."

Thích Tầm lại hỏi:

"Thế hôm trước vẽ tranh, ngươi không thấy mực của Lạc Thâm có gì lạ sao?"

Vu Bân thoáng nhìn Lạc Thâm, rồi nói:

"Hôm đó chủ yếu là Lạc Thâm vẽ, ta chỉ điểm vài nét, cũng chẳng để ý nhiều. Nếu nhất định phải nói, thì có chút khó ăn bút."

"Khó ăn bút, chính vì loại mực ấy nhiều cát ít keo. Để mực không ngả xanh xám, chất mực phải đặc hơn, mà mực ấy khô nhanh, dễ vón cục, rất khó dùng — chính là thứ mực tồi hạng kém."

Ánh mắt Thích Tầm xoáy chặt vào hắn:

"Lạc công tử xuất thân vọng tộc, sao lại dùng thứ mực xoàng xĩnh như Giản Hồng?"

Đôi mắt Lạc Thâm khẽ run:

"Ta… ta chỉ tình cờ mua phải loại mực dở…"

Thích Tầm bật cười khẽ. Chu Nghiễm Ba và Vu Bân nhìn Lạc Thâm đã đổi khác, cả hai lùi lại một bước. Họ đều hiểu rõ: đọc sách phải quý trọng văn phòng tứ bảo, mà Lạc Thâm xưa nay tự phụ thanh quý, đồ dùng đều chọn tinh mỹ, sao lại không phân biệt nổi mực tốt xấu?

"Có phải ngẫu nhiên mua nhầm hay không, chỉ cần tới cửa hàng hỏi là rõ. Ngươi khôn khéo, án phát sinh từ đầu đến cuối chưa từng lộ sơ hở. Nhưng bốn mạng người ngươi đã giết, manh mối nơi hiện trường chẳng thể chối cãi."

Nghe vậy, Lạc Thâm cắn răng, gương mặt hiện rõ phẫn uất như bị oan:

"Nực cười! Hiện trường có gì chứng tỏ liên quan tới ta?"

"Vẫn là mực." Thích Tầm thong thả nói, giọng trong mà cứng rắn, ánh mắt gắt gao khóa chặt hắn:

"Cây bút giết Lưu Hi không phải của y. Ngòi bút ấy mềm nhão, xơ xác, một là vì dùng đã lâu, hai là vì hằng ngày bị thứ mực tồi ăn mòn. Lưu Hi tuyệt đối không dùng loại ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!