"Mổ đầu lâu!"
Thích Tầm nói như chuyện thường tình, vậy mà Kỳ Nhiên cùng mấy người khác đều biến sắc. Dư Minh vốn đã chết thảm, giờ còn phải mổ sọ ra xem? Huống hồ lời này lại xuất phát từ một tiểu cô nương, chỉ nhìn đôi mắt là biết tuổi chưa bao lớn!
Phó Quyết tựa hồ cũng không ngờ phương pháp nghiệm thi của nàng lại mạnh mẽ như vậy, ánh mắt nhìn nàng càng thêm thâm sâu khó lường.
Tống Hoài Cẩn thoáng do dự. Thông thường, việc giải phẫu phải được người thân cho phép, mà nhà của Dư Minh lại ở xa tận Nghiêm Châu, nhất thời không thể liên lạc. Nhưng hắn nhanh chóng hạ quyết tâm:
"Cứ nghiệm! Nếu thật là chết cóng, vậy nơi Dư đại nhân bị hại tuyệt chẳng phải gian phòng này."
Thích Tầm lĩnh mệnh, xoay người chọn dao, cuối cùng lấy một thanh mỏng nhỏ như lá liễu. Đứng trước bàn, nàng vừa định hạ thủ, lại liếc nhìn ra ngoài. Mọi người đều không có ý muốn tránh mặt.
Tống Hoài Cẩn khuyên:
"Cảnh tượng nghiệm thi không dễ nhìn. Các vị đại nhân nếu chỉ muốn biết kết quả, có thể ra ngoài chờ."
Nhưng hai vị thái thú vốn thường xử án, không mấy để tâm. Trung Vũ tướng quân Tân Nguyên Tu, Phó Quyết đều xuất thân quân ngũ, cảnh này chẳng đáng gì. Kỳ Nhiên miễn cưỡng giữ vẻ trấn định, còn Điền Vạn Xuân thì vừa che miệng mũi vừa sợ hãi, thế mà vẫn không dời mắt.
Không ai chịu lui. Một phần vì không muốn tỏ ra yếu kém, một phần cũng muốn tận mắt xem nữ ngỗ tác này ra sao.
Tống Hoài Cẩn không ép nữa. Quay đầu lại, vừa hay thấy Thích Tầm đã men theo đường khớp sọ, rạch tách da đầu người chết.
Trong phòng im phăng phắc, nghe rõ cả tiếng kim rơi. Ngón tay nàng linh hoạt xoay lưỡi dao, rất nhanh đã bóc tách nửa bên da đầu. Người đứng xa không nhìn rõ, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh ấy, ai nấy đã thấy dạ dày quặn thắt, lưng tê rần.
Càng ghê rợn, càng lộ rõ sự tập trung và điềm tĩnh của nàng. Thích Tầm chuyên chú như thể đây chỉ là công việc bình thường — mỹ nhân thêu hoa, thư sinh đề bút, thong dong tự tại.
Qua hai tuần trà, nàng mới cất lời:
"Đại nhân, mời xem."
Tống Hoài Cẩn bước đến. Thích Tầm chỉ vào hộp sọ:
"Đầu nạn nhân không hề có ngoại thương, nhưng xương sọ lại nứt dọc, vết nứt li ti, chẳng giống do ngoại lực đập vào."
"Vậy là vì sao?"
"Là do Dư đại nhân bị rét cóng mà chết. Dịch dịch trong não bị đông cứng, nở phình ra, ép vỡ hộp sọ, sinh ra vết nứt. Vì thế mới không tìm thấy dấu vết khác trong đông sương."
Nàng tiếp tục:
"Trong tiết trời này, người mặc đơn bạc đứng ngoài chỉ cần một canh giờ đã có thể chết cóng. Nếu để lâu hơn, huyết dịch trong cơ thể cũng đóng băng. Khi ấy hung thủ phân thây bên ngoài, máu vẫn còn nguyên trong cơ thể. Sau đó, hắn đem xác đã phân thây trở lại phòng, sắp đặt thành hình người. Do trong phòng có lò sưởi, thi thể dần tan băng mềm lại, máu liền từ vết chém chảy ra, tạo thành vũng lớn như chúng ta thấy."
Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Lưu Nghĩa Sơn:
"Nếu ta đoán không sai, khi Lưu dịch thừa vào phòng đêm ấy, hẳn đã thấy trên mặt Dư đại nhân có dấu đông thương."
Lưu Nghĩa Sơn vội nhớ lại:
"Khi đó trời đã tối, chúng ta bước vào liền thấy máu khắp đất, bị cảnh tượng kinh hoàng làm kinh hãi. Nhưng đúng là trên mặt Dư đại nhân có hồng ban, chỉ vì ánh sáng lờ mờ, lại sợ hãi quá, nên không kịp nghĩ nhiều."
Tống Hoài Cẩn gật mạnh:
"Đây chính là dụng ý của hung thủ! Trước hết khiến người kinh sợ, rồi vô tình bỏ qua chi tiết."
Thích Tầm nói:
"Trong phòng không hề có dấu máu bắn, gạch nền cũng sạch bóng, không thể là nơi phân thây. Dẫu đao pháp có tinh chuẩn đến mấy, cũng chẳng thể không lưu lại chút vết tích."
Tống Hoài Cẩn lại nảy sinh nghi vấn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!