Chương 24: Nhị Lang Thần (6): Tái ngộ tại hí lâu

Bạch Lộc thư viện có một gian cầm xá nằm ở phía đông bờ hồ Ánh Nguyệt. Trên cửa treo tấm biển khắc hai chữ "Vong Cơ", lấy ý từ khúc cầm Âu Lộ Vong Cơ. Người mở cửa dẫn lối cho bọn họ là hộ vệ của thư viện – Trương Cường.

Cầm xá xây trên nền cao bên cạnh mặt nước, bốn phía đều mở cửa sổ rộng, ánh sáng chan hòa. Trong chính đường đặt mười án cầm, bởi đang vào kì nghỉ, cổ cầm đều được thu cất, chỉ còn một cây đàn của Dương Tuấn bày trên án cầm ở giữa.

Trương Cường chỉ vào cây đàn nói:

"Lúc đó Dương Tuấn nằm ngay tại đây, người gục trên mặt cầm. Tiểu nhân còn tưởng hắn ngủ, đến gần đẩy khẽ, mới biết đã sớm không còn hơi thở."

Nghĩ lại cảnh tượng đêm ấy, trong lòng Trương Cường vẫn thấy rờn rợn:

"Đang kỳ nghỉ, gần như chẳng có ai lui tới cầm xá. Sau khi Dương Tuấn trở lại thư viện, hắn thường đến gảy đàn. Tính hắn si mê cổ cầm, đã là chuyện người người đều biết. Chúng ta nghe thấy tiếng đàn cũng chẳng dám quấy nhiễu."

Thích Tầm đưa mắt nhìn tiểu đạo cùng tiểu kiều trước cầm xá:

"Vậy tức là, nếu có kẻ đến đây, mọi người cũng chẳng hay biết?"

"Đúng vậy. Thư viện có bốn hộ vệ, thường ngày chủ yếu giữ đại môn, ban đêm tuần tra một vòng, phòng lửa nước tai ương. Tiểu nhân hầu ở đây mấy năm, thật chẳng ngờ lại xảy ra án mạng."

Nghe lời ấy, Thích Tầm có chút thất vọng. Trên đường đến đây, nàng đã đem phát hiện mới khi nghiệm thi nói cho Chu Úy. Lúc này, Chu Úy mở rộng bốn phía cửa sổ tra xét một lượt rồi cũng nói:

"Thủ phạm gần như không lưu lại chút manh mối nào. Hơn nữa, trong cầm xá hôm ấy chẳng có dấu hiệu giằng co, hiển nhiên hắn là người Dương Tuấn hết mực tín nhiệm."

Thích Tầm thong thả bước giữa các án cầm:

"Lúc sát hại Lưu Hi cũng vậy. Hung thủ không hề dùng kế đánh úp, chỉ nhân lúc đối phương sơ hở mà ra tay. Chỉ có vụ giết Tằng Văn Hòa là từng đánh úp, cũng bởi muốn dùng tay che miệng b*p ch*t hắn."

Nàng lại hỏi Trương Cường:

"Trong đám học sĩ còn ở thư viện, kẻ nào cùng Lưu Hi và Dương Tuấn thân thiết nhất?"

Trương Cường nghĩ ngợi rồi đáp:

"Trừ mấy người như Thường Thanh, Giản Hồng vốn xuất thân hàn môn, còn lại đều cùng Lưu Hi và Dương Tuấn giao hảo."

Trong thư viện vốn có bè đảng phân tranh, Thích Tầm hiểu rõ trong lòng, lại hỏi:

"Ngươi có biết chuyện Thường Thanh viết hí văn chăng?"

Trương Cường gật đầu:

"Tự nhiên là biết. Bên dưới bàn tán nhiều, hắn viết hí văn đã mấy năm, cũng kiếm được ít bạc. Tiểu nhân còn từng nghe diễn hí do hắn viết ở Khánh Xuân lâu."

"Ngươi nghe qua hí của hắn rồi? Thấy thế nào?"

Trương Cường mỉm cười:

"Viết rất hay. Tiểu nhân tuy chẳng phải người đọc sách, nhưng ở thư viện ngày ngày tai nghe mắt thấy cũng từng đọc vài thiên văn chương. Hí văn của Thường Thanh tuy câu từ hoa mỹ, song khí vận thanh nhã, khoáng đạt. Nhất là vở Kim Tỏa Ký, trong ấy tài tử giai nhân, tình ý tha thiết. Năm ngoái ở Khánh Xuân lâu còn diễn suốt một thời gian dài."

"Kim Tỏa Ký?" – Chu Úy chợt chen lời:

"Nghe quen tai quá, có lẽ ta từng nghe qua."

Thích Tầm hỏi:

"Ngươi còn nhớ là chuyện gì chăng?"

Chu Úy đáp:

"Hình như cũng như Trương huynh vừa nói: tài tử giai nhân, hai bên tương ái, song chẳng được gia đình chấp thuận, chịu không ít gian truân, cuối cùng mới kết thành phu thê."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!