"Chúng ta đã hỏi vị sư trong chùa, sư nói trong rừng tùng có mấy chỗ mấy năm nay trồng cây đều chẳng sống nổi, bảo là dưới đất giống như bị đoạn thủy, thổ chất chẳng tốt. Bọn ta bèn đào thử ở mấy chỗ ấy, chỉ nửa ngày đã tìm ra."
Vương Túc chỉ xuống hố đất trước mắt:
"Hòm gỗ đã mục nát, bên trên lấp đá, phía dưới cốt đã lộ. Lúc đào, đào ra không ít đoạn xương gãy."
Hố sâu chừng nửa thân người, bốn năm phiến đá đã dỡ ra, đáy hố lộ lác đác xương cốt và vài mảnh vải rách. Thích Tầm ngồi xổm, xem xét xương cùng mảnh gỗ mục, lại lật mấy mảnh vải và hai món trang sức.
Nàng nói:
"Y phục bằng vải bông thường, trang sức chỉ có một đôi khuyên tai bạc, một vòng bạc, chẳng phải vật quý. Từ xương cốt mà xét, xương nhẹ, thành hộp sọ mỏng, cung lông mày không nhô rõ, bề mặt xương phẳng —— là nữ tử."
Nói đến đây, nàng nheo mắt, bốc một nắm tuyết chà lên hộp sọ, rửa sạch bùn đất. Trong tay hiện rõ hộp sọ có vết nứt ở đỉnh, phía sau trái xương chẩm lại có chỗ lõm xuống. Sắc mặt nàng trầm xuống, lại xem các xương chi, quả nhiên thấy thêm mấy chỗ gãy:
"Hộp sọ có hai thương nặng, thân thể cũng đầy gãy xương. Khả năng nàng bị hành hạ trước khi chết. Cần mang về nghiệm kỹ mới định đoán được."
Nói xong, nàng liếc sang mảnh gỗ và chiếc đinh sắt tìm thấy. Đinh này vốn để đóng hòm. Thích Tầm theo mảnh gỗ ráp lại dáng hòm, thoáng chấn động:
"Hòm này chỉ một thước vuông, người trưởng thành nào nhét vừa, trừ phi——"
Tống Hoài Cẩn hiểu ý:
"Trừ phi chúng bẻ gãy xương nàng, nhét ép vào trong."
Thích Tầm nhìn chiếc đinh dài hai tấc, nói:
"Hòm thế này dân thường ít có. Mộc mỏng, dùng nhiều đinh, chẳng thực dụng, giống loại hòm chở hàng. Nên tìm Lưu dịch thừa hỏi, trạm có thứ hòm này chăng."
Tống Hoài Cẩn lập tức sai Giang Minh đi dò.
Xương vụn lẫn sâu trong bùn, mãi đến trời sẩm tối mới đào đủ, mọi người mang về dịch trạm. Thích Tầm bày cốt trong gian của Dư Minh để nghiệm.
Hai gian hai bên đặt bốn chiếc án lớn dùng làm bàn đặt tử thi, gian giữa là nơi nghiệm. Nàng dời thi thể Ngô Việt đi, thay bộ cốt nữ này lên, bắt đầu giám nghiệm.
"Người chết cao khoảng bốn thước bảy, khi chết chừng mười tám, mười chín tuổi. Hộp sọ có hai thương nặng: một là vết nứt cung tròn trên đỉnh xương, hai là vết lõm ở sau trái xương chẩm. Vết nứt nhiều khả năng là ngã đập đầu, vết lõm do bị v*t c*ng đánh —— dáng dài, cứng, như nghiên chặn giấy, gắp lửa, thậm chí sống dao. Đây có thể là thương chí mạng:
chấn thương sọ gây xuất huyết não, khiến hôn mê dài, rồi chết do tụ huyết."
Ngoài kia đêm đen mịt mùng, trong phòng đèn sáng rực. Thích Tầm lau kỹ xương sọ, lại nói:
"Cũng có khả năng lúc bị nhét vào hòm, nàng chỉ hôn mê."
Tống Hoài Cẩn thoáng lạnh cả tâm can:
"Nếu vậy mà tỉnh lại…"
Thích Tầm lắc đầu:
"Khả năng ấy nhỏ. Trên thân còn nhiều chỗ gãy xương, ít nhất hai chỗ cũng chí mạng."
Nàng ráp lại bộ cốt, chỉ vào đốt sống cổ:
"Đây có vết nứt, ta đoán khi hung thủ ấn đầu nàng ép vào hòm thì gãy. Thắt lưng, xương sườn cũng có vết nứt, giống như bị đánh mạnh. Những chỗ này đều có thể dẫn đến tử vong."
"Chân phải còn gãy xương bánh chè, bàn chân và cổ chân cũng rạn. Ta đoán là lúc bị bẻ gập thân thể để nhét vào hòm, rồi vận chuyển ra núi, rung xóc càng làm nặng thêm."
Xem xét xong, nàng nói tiếp:
"Không thấy vết đao kiếm. Thủ pháp hung thủ thô bạo, sức mạnh cực lớn, nhiều khả năng là nam tử. Xét việc nhét người vào hòm, một mình e khó làm nổi —— chưa chắc hung thủ chỉ có một."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!