HÒA THƯỢNG NHỎ VÀ HÒA THƯỢNG GIÀ.
Hòa thượng nhỏ áo trắng đứng chờ ngoài cổng chùa Thượng Vân hiện giờ là đệ tử duy nhất của Thanh Đăng đại sư, mắt cậu mù.
Mới đầu Giang Trừng chưa nhận ra, đến khi cậu bé tới gần, ngẩng đầu xoay sang cô, đôi mắt cực nhạt kia soi tỏ dưới ánh đèn, Giang Trừng mới thấy lạ.
Nhìn kỹ đôi con ngươi trong suốt màu nâu sáng và những động tác
không quá nhịp nhàng của cậu, Giang Trừng mới dám chắc rằng cậu bé này
bị mù.
Hòa thượng nhỏ có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt trong veo tựa hổ phách,
có thể nhiều người sẽ thấy khó chịu khi bị một đôi mắt như vậy nhìn mình chăm chú, nhưng Giang Trừng thực sự rất rất thích đôi mắt đẹp này của
hòa thượng nhỏ.
"Chào cậu, tôi là Giang Trừng, Giang trong từ sông cả, Trừng trong từ trong trẻo, là một người thường được sư phụ cậu cứu giúp, có lẽ sẽ tạm ở nhờ chùa một thời gian, quấy quả rồi." Tuy hòa thượng nhỏ không nhìn
thấy, Giang Trừng vẫn cười thân thiết giới thiệu mình.
Hòa thượng nhỏ chớp chớp mắt, hàng lông mi dài như phiến quạt bé xinh,
cậu khác với sư phụ Thanh Đăng của mình, gương mặt hiển hiện ý cười nhàn nhạt, nhìn mà thoải mái. Cậu đáp:
"Đệ là Thù Vọng, Thù trong từ lối riêng, Vọng trong từ ngông nghênh, chào tỷ tỷ."
Read more…
Giang Trừng ngây ra một lúc, vì cả chặng đường này cô luôn giả nam,
người nào gặp cũng cho cô là đàn ông, ngay cả cụ lang già dạo trước cũng thế. Nhưng cậu bé mù này lại gọi cô là chị, chẳng hề do dự mảy may,
Giang Trừng tự dưng lại thấy xúc động.
"Em thông minh quá, những người đã gặp trước đó đều nghĩ chị là đàn ông." Giang Trừng cười bảo, ngứa tay định xoa gương mặt đáng yêu của cậu nhóc, nhưng nghĩ lại lần đầu gặp mặt đã thế thì không hay cho lắm, đành dằn lại những ngón tay đang rục rịch kia.
"Không phải đệ thông minh đâu, chỉ là đệ không nhìn thấy, chỉ có thể dùng cảm giác, đệ cảm nhận được tỷ là một tỷ tỷ. Sư phụ từng dạy rằng, mắt có thể không thấy, nhưng lòng không thể mù." Mắt hòa thượng nhỏ Thù
Vọng cong cong, tự nói bản thân mù mà chẳng hề bi quan, chỉ bình thản
hệt Thanh Đăng, tự dưng lại khiến Giang Trừng nhớ đến nhân vật Hoa Mãn
Lâu trong Lục Tiểu Phụng truyền kỳ.
Giang Trừng: Bỗng thấy đồ đệ của Thanh Đăng đại sư đáng yêu hơn anh ta nhiều, chẳng nhẽ đây là cái gọi là sức mạnh tuổi trẻ!
Giang Trừng đang muốn trò chuyện thêm với hòa thượng nhỏ đáng yêu, thì
phát hiện Thanh Đăng đại sư đã lặng lẽ đi vào chùa, khóe mắt liếc thấy
bóng lưng bình thản của anh ta khuất sau cánh cổng, Giang Trừng đành dằn những lời muốn nói với hòa thượng nhỏ lại, sửa thành:
"Đại sư ới chờ đã! Sao anh lại âm thầm đi mất một mình vậy!"
Xong, cô cảm thấy ống tay áo bị kéo nhẹ, hòa thượng nhỏ Thù Vọng gọi,
"Tỷ tỷ đừng sốt ruột, đi theo đệ, đệ đưa tỷ đi nghỉ, bôn ba đến đây hẳn mệt lắm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!