Thanh Đăng đại sư cầm một nhánh cây
bẻ bừa trong sân đình, liên tục phác họa dọc các hành lang mình đi qua.
Anh chỉ huơ nhẹ mà đầu cành đã lóe ánh vàng, họa thành từng chuỗi kim
phù nối tiếp nhau, lơ lửng trên tường. Anh vẽ từ cửa lớn vào đây, phù
văn vàng như xích cũng kéo dài từ đấy đến chốn này.
Trong lúc anh làm việc, Giang Trừng bơ phờ tuyệt vọng, lững thững đi cách anh ba mét, chẳng muốn đến gần.
Mặt cô đủ mọi sắc thái, chốc thì đắm đuối thấp thỏm ngắm lưng Thanh Đăng đại sư, khi lại chửi thề nói tục liên tằng, lúc thì ôm ngực phơi phới
sắc xuân, thoáng lại nện tường tới tấp, sắp tâm thần phân liệt tới nơi
rồi.
Thanh Đăng vẽ xong vòng ngoài cùng, ngoái lại vừa khéo đối diện với ánh
mắt mong ngóng ngập tràn yêu thương và kỳ vọng của Giang Trừng, nếu có
đuôi chắc cũng đang ngoắc liên tọi rồi. Thế nên khi đại sư vẫy tay gọi,
Giang Trừng mắt sáng lấp lánh chừng như bắn vọt tới, được nửa đường lại
biến sắc, tóm mạnh lấy cây cột bên cạnh, lắc đầu nguầy nguậy.
"Không không không, em ở đây là ổn rồi! Em không sang đó đâu."Read more…
Thanh Đăng đại sư:
"Đã ở đây, chúng ta cách nhau bao xa cũng vẫn bị ảnh hưởng thôi."
Giang Trừng như koala ôm cột, lắc đầu:
"Không không không, đại sư, em chỉ sợ mình không kiềm chế nổi sẽ làm bậy với anh thôi! Vì trinh tiết của anh, em nghĩ mình trụ ở đây là vừa đẹp."
"Cô nghĩ mình làm được gì ta?" Thanh Đăng đại sư cười hiền vô cùng.
Giang Trừng chẳng biết nói gì hơn, cô dám chắc rằng đại sư sẽ chơi chiêu nhất
-dương
-chỉ
-sấp
-mặt, khiến mình không ngóc lên nổi trước khi bản
thân kịp âm mưu hành động.
Trước đó cô đinh ninh rằng chốn này cũng ảnh hưởng đến đại sư, nhưng qua một ngày, cô nhận ra đại sư vẫn là đại sư, chẳng có tý chút cuồng si,
lúc thì bình thường, khi lại não tàn như cô.
Đại sư vẫn điềm tĩnh như
vậy, chỉ gần gũi với cô hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!