Chương 47: Tìm thấy đại sư

Giang Trừng nhìn hai người đi ngày

càng xa kia, do dự đúng một giây rồi quả quyết bước theo sau. Vì họ có

vẻ không nhìn thấy cô, Giang Trừng gần như tới sát bên soi kỹ.

Tuy không đẹp được bằng nhị sư tỷ, nhưng ở cô gái lại toát lên vẻ sôi

nổi hoạt bát, mắt tựa suối trong, môi cong chúm chím, khí chất vui tươi

trời sinh, rất dễ chiếm cảm tình của người khác. Cổ tay cổ chân nàng

buộc lục lạc trắng bé xinh, mỗi một động tác đưa tay nhấc chân sẽ lại

lanh lảnh reo vang.

Ánh mắt khi nhìn chàng trai mặc áo tăng kia dịu dàng tựa sóng vỗ, lấp

lánh lăn tăn. Ai trông thấy ánh mắt ấy cũng sẽ nhận ra tâm tình thiếu nữ

- Nàng hẳn phải đắm say chàng trai này lắm.

Giọng nói, vẻ mặt, cử chỉ,

tất cả đều vương nỗi hân hoan vì được kề cận người thương.

Nhưng chàng trai trẻ mặc áo tăng kia vẫn luôn cách nàng chừng một mét,

nhịp bước vững vàng trầm lặng hơn điệu lướt nhẹ nhàng của cô gái nhiều.

Dịu dàng thế đấy, nhưng nếu nhìn kỹ đôi mắt kia, lại nhận ra nó chẳng

dung nổi bất cứ thứ gì. So với tình yêu hiển hiện của cô gái ấy, hắn thờ ơ đến gần như lạnh nhạt.

Đây hẳn là một câu chuyện tình đơn phương thấm đẫm buồn thương, Giang Trừng đi kế họ, đinh ninh là thế. Read more…

Thường thì những sinh vật cộp mác hòa thượng, nhất là loại tu hành có

bề dày thành tích đều có vẻ không yêu đương gì được, nếu thích phải kiểu sư cọ một lòng hướng phật, tim cứng hơn kim cương này thì phải gọi là

bi kịch, vừa bắt đầu đã dự được cả kết cục thảm thương luôn rồi.

Hai người đi đến bên hồ, cô gái một mình bước lên cầu đoạn, định lên

chiếc thuyền con đỗ ngoài kia. Nhà sư trẻ đứng bên cầu, đưa mắt tiễn

nàng, nom có vẻ sẽ không đi tiếp. Còn cô gái nọ, nàng đi đoạn bỗng dừng

khựng lại, rẽ bước quay về.

"Chúc Tức, ta phải đi rồi, lần này rời xa, ta không biết lúc nào mình mới trở lại được. Nhưng chừng nào ta về cũng thế, chàng vẫn sẽ mãi ở đây, đúng không? Ta vẫn được phép đến chỗ chàng xơi trà, nghe chàng giảng phật kệ, nhỉ?"

Nhà sư trẻ gật đầu, sóng tóc trắng dài dập dềnh thật khẽ.

Cô gái cười vẫy tay với hắn, sải bước thật nhanh đến bên thuyền con.

Giang Trừng đi theo cô, nhìn gương mặt rạng rỡ nụ cười kia vừa xoay đi

đã ngập tràn cô đơn và thất vọng. Ngay lúc đấy Giang Trừng đã rõ, rằng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!