CÁCH DÙNG CHUẨN CỦA ĐÀI SEN.
Chủ nhân giọng nói không định giết Giang Trừng, vì thế cô chỉ bị luồng
áp lực khủng khiếp ấy ép quỳ một gối xuống đất, đấy là cô đã ra sức
kháng lại rồi.
-- Giang Trừng cố chống kiếm gỗ, thế mới không bị đè bẹp
dí dưới đất.
"Ồ? Còn là một oắt con bướng bỉnh nữa cơ."
Giang Trừng thoắt cái đã cảm nhận được áp lực trên người mình tăng dữ
dội hơn, thanh kiếm trong tay hóa vàng, rắn rỏi chống trên nền đất, lưng cô như bị một đôi tay khổng lồ vô hình dí mạnh xuống.
Tay nổi đầy gân
xanh, răng nghiến kèn kẹt, vừa thầm chửi thề vừa vận công hòng kháng lại luồng áp lực này.
Chính lúc cho rằng mình không cự nổi nữa, cô chợt thấy người nhẹ bẫng,
một giọng nam lạ khác vang lên, rằng:
"Sư Tiếu lão tổ sao lại ở đây bắt nạt một đứa bé thế này."
Giọng nam hồn hậu đã đè Giang Trừng hừ một tiếng,
"Tống Dục lão tổ vẫn thích xen vào chuyện người khác như xưa! Ta chỉ đang dạy cho đứa oắt dám xông vào Đại hội Thiên Cơ này một bài học nhỏ thôi."
Tống Dục lão tổ vạch mặt lão không thương tiếc,
"Chỉ e ngài đang thừa dịp trút giận đấy thôi, đứa trẻ này hình như là đệ tử của Dung Trần sơn phái, ngài vẫn luôn mâu thuẫn với Sênh Phương, trận tỷ thí gần đây lại thua ngài ấy, thấy đệ tử trong phái ngài ấy lại kiếm chuyện gây sự, đấy không phải khí độ nên có ở lão tổ một phái."Read more…
Sư Tiếu bị thúc vào vết thương lòng, giọng lại càng khó chịu hơn:
"Tống Dục! Chưa đến phiên mi dạy dỗ ta đâu!"
Tống Dục lão tổ chưa đáp đã nghe vài giọng nói khác vang lên, một người
có vẻ như đang hào hứng vì tấn trò hề này:
"Sư Tiếu sao lại giận dỗi nữa thế kia."
Một giọng nữ dịu dàng lại đứng ra giảng hòa,
"Tống Dục lão tổ và Sư Tiếu lão tổ, chúng ta đến là để giải quyết vấn đề, ở đây cãi nhau vì chuyện nhỏ thế này không hay cho lắm."
Lại thêm một giọng nghe như của thiếu niên:
"Ơ hay, đứa bé này vào đây bằng cách nào nhỉ? Lạ ghê, để ta xem nào, Dung Trần sơn phái hả? Chẳng nhẽ Sênh Phương lão tổ đưa vào? Nếu là người ngài ấy đưa đến, vậy thì ngài ấy đâu?"
Giang Trừng đứng giữa nền đất trống trơn, nghe tiếng nói vọng lại từ bốn phương tám hướng lại không thấy ai, cũng không thể dựa vào giọng nói để đoán ra họ đang ở đâu.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét từ khắp nơi đổ về
và cơn đau sau lưng, cô nghiến răng mắng thầm một tiếng, mặt mày lại vẫn bình tĩnh, chờ các lão tổ tạm ngừng mới thưa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!