"Mấy năm nay em sống thế nào? Có vẻ ổn lắm nhỉ." Văn Nhân Quân dịu dàng hỏi, một bên má bầm tím vẫn chẳng
thể lấn át nổi khí chất của hắn.
Bạch Nhiễm Đông ngồi đối diện hắn, mệt mỏi ngáp dài, qua quýt đáp:
"Ổn lắm, ổn hơn huynh, ít ra cũng đã lên chức chưởng sơn, không như huynh, lăn lộn bấy lâu vẫn chỉ là thiếu sơn chủ."
Văn Nhân Quân lờ đi lời giễu của nàng, mỉm cười khe khẽ, đôi mắt chất
chứa nhung nhớ đắm say khóa chặt vào dáng hình ấy, không rời một phút
giây. Bạch Nhiễm Đông trước mặt đây từ lâu đã không còn là tiểu muội
muội trong hồi ức của hắn, mà ngày càng ưu tú đằm thắm hơn. Nàng là thế, chưa bao giờ gục ngã bởi bất cứ thứ gì, chỉ có ngoại hình là thay đổi,
không còn non nớt ngây ngô mà như một đóa hoa đương độ khoe sắc, kiều
diễm khôn nguôi. Nhưng tính cách vẫn mãi như trước kia, kiêu hãnh và tự
tin.
Vẫn thu hút lấy hắn tựa thuở nào.
Bạch Nhiễm Đông như không biết hắn đang ngắm mình, thong thả đường hoàng nhấp trà, sau đó nhíu mày chê bôi, gạt chén trà sang bên.
"Nhiễm... Bạch sơn chủ, trà này không vừa miệng em à? Ta nhớ em trước đây rất thích vị này." Văn Nhân Quân vừa dứt lời đã thấy một thiếu niên
tầm mười hai mười ba tuổi khoác áo ngoài của Bạch Nhiễm Đông, buông lơi
mái tóc đen dài bước ra từ phòng nàng. Read more…
Đường mi nét mày tuyệt sắc của thiếu niên đánh mạnh vào lòng người,
khoác thêm áo ngoài lộng lẫy của Bạch Nhiễm Đông lại tôn lên nét tuấn
tú, gương mặt hòa cùng khí chất lạnh nhạt ai nấy đắm say, nhưng ánh mắt
ấy lại khiến đáy lòng lạnh lẽo.
Văn Nhân Quân biết thiếu niên này tên Bạch Linh, là đại đồ đệ mà Bạch
Nhiễm Đông yêu thương nhất, lại còn là yêu tu, năm xưa Bạch Nhiễm Đông
vì nhận cậu làm đồ đệ mà đã ầm ĩ một trận ở sơn phái Dung Trần, có lẽ cả cõi tu chân đều biết. Văn Nhân Quân nắm rõ chuyện về Bạch Nhiễm Đông
hơn người khác, ví như hắn biết, cặp sư đồ này thân mật quá mức bình
thường.
Nghĩ đến đây, trong một tích tắc nào đó, đôi mắt dịu dàng của Văn Nhân
Quân nặng nề sa sầm hẳn. Trước đó hắn chỉ mới nghe đến cái tên Bạch
Linh, hôm qua là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà đã trông thấy sát ý và một chút... ghen tỵ hiển hiện nơi đáy mắt cậu ta. Nhận ra điều này, Văn
Nhân Quân thầm lấy làm vui vẻ.
Nhưng liền sau đó hắn lại không vui nổi nữa. Vì Bạch Linh áo quần xốc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!