TUY KHÔNG RÕ NHƯNG CÓ VẺ LỢI HẠI LẮM.
"Tiểu ca, cậu tuấn tú xinh trai thế này chắc chắn là người tốt, cậu xin Thanh Đăng đại sư hộ tôi với, bảo Người thả tôi ra đi mà ~ Tôi chỉ hơi mê rượu thôi, quá lắm cũng chỉ dọa người lừa tý rượu về uống chứ chưa từng giết ai đâu! Xin cậu nói đỡ dùm tôi vài câu với!"
Chuột xám béo tròn đứng dưới đáy vò, khom lưng chắp tay với Giang Trừng, vẻ nịnh hót ngập tràn bản mặt.
Giang Trừng ghé miệng vò nhìn vào, tay nghịch cọng cỏ đuôi chó, cười ha
hả nghe ông ta nói xong mới bảo:
"Nhưng mà tôi là con gái."
Chuột xám nghe thế đờ ra, đôi mắt nhỏ xíu soi kỹ Giang Trừng hai lượt,
tuy vẫn chưa tin tiểu công tử non tơ mặc đồ nam trước mặt mình là con
gái lắm nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ông vẫn đang phải nhờ cậy người ta, bèn chữa lời ngay:
"Tiểu cô nương xinh như hoa ơi, xin cô cứu giúp yêu tu đáng thương như tôi với!"
"Tiểu yêu gặp may mới tu được thân người, thoát phận chuột nhắt dẫm phát chết toi như hôm nay, thường ngày chỉ hơi tham lam tý chút, tuy không phải yêu quái tốt gì nhưng tuyệt đối chẳng phải phường đại gian đại ác, xin cô cứu tôi một mạng!"
Giang Trừng nghe ông ta nói đến là đáng thương, gõ vò hỏi:
"Ông e dè thế làm gì, đại sư tốt lắm, nếu thực sự chưa từng làm việc xấu thì đại sư sẽ chẳng làm gì ông đâu, hay ông chột dạ?"
"Không không không, tôi chẳng dám thốt một câu gian dối nào!"
"Vậy sao ông còn sợ đại sư như vậy?"
À thì... Chuột xám hết giơ móng gãi tai lại vuốt ba sợi râu lưa thưa
bên mép mới khẽ nói bằng giọng thở than:
"Bởi vì đó là Thanh Đăng đại sư trong lời đồn chứ sao."
"Đại sư lợi hại lắm à?" Giang Trừng lấy làm thú vị.
Chuột xám vừa nhìn đã vỡ lẽ, bèn đưa đẩy theo lời cô, "Đương nhiên rồi,
tiểu cô nương có biết Thượng Vân tự không? Nơi ấy là thánh địa mà tất cả phật tu toàn cõi tu chân hướng đến đấy!
Trong giới tu chân, ngay cả
tiếng tăm những đạo nhân tu đạo ở Vô Cực đạo quán cũng chẳng sánh nổi
với uy danh của các đại sư thuộc Thượng Vân tự, càng khỏi phải nhắc đến
tu sĩ nhà khác.Với tiếng tăm vang dội ấy, cứ hễ đại sư của Thượng Vân tự rời chùa, đi
đến đâu lại được tiếp đón long trọng đến đấy. Tại sao đại sư lại được
tôn kính như vậy, còn chẳng vì lòng họ chứa cả cõi trần, ngay khi tai
kiếp sắp tới sẽ hi sinh bản thân hòng cứu muôn dân thiên hạ ư, ấy chính
là đức độ người người kính ngưỡng!
"Chuột xám tới giờ phút này vẫn chẳng quên nịnh đầm, tiếc nỗi chả biết Thanh Đăng đã đi đâu mất, vốn không nghe thấy."Theo như ông kể, các đại sư chùa Thượng Vân rất tài ba, vậy còn Thanh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!