GẶP NGƯỜI ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP, VUI.
"Đại sư, từ sơn phái Dung Trần đến đây, tôi đã thấy bao nhiêu là người chết, cũng đã ra tay giết người, cảm giác ấy thật khó chịu. Tôi hơi tò mò, đại sư, sao anh vẫn luôn có thể bình thản như vậy? Hình như tôi chưa thấy anh tỏ ra buồn rầu hay bất kỳ cảm xúc nào khác bao giờ."
Đại sư vẫn bình thản, ánh mắt cũng tĩnh lặng đến lắng dịu lòng người,
"Khi cô ngoài hai trăm tuổi, từng trải nhiều rồi, thì sẽ bình thản thôi."
Giang Trừng: Tặc, lại quên lão hòa thượng này đã dai nhách rồi.
Cô suy nghĩ rồi lại hỏi:
"Vậy đại sư ới, cứ hễ thiên tai là chùa Thượng Vân các anh lại đi cứu trợ người khác à?"
Thanh Đăng đại sư:
"Dù không có thiên tai, tăng nhân vẫn sẽ ra ngoài làm những việc mình muốn. Sinh lão bệnh tử, thiên tai nhân họa, đều là chuyện thường tình. Những năm thiên tai và những năm yên bình, có khác gì nhau. Trên đời luôn sẽ có người đang khổ đau, cũng chỉ khác ở chỗ nhiều hay ít."
Giang Trừng đi cạnh anh, nghe vậy ra
chiều đăm chiêu, cô lại nhìn những bức tường nứt rạn ven đường sau cơn
động đất, nói:
"Thực ra tôi vẫn luôn cho rằng chùa Thượng Vân là chốn cao xa, nếu muốn cứu thế, các anh sẽ làm rầm rộ lắm, bày ra mấy cái hoạt động tôn giáo kiểu phổ độ chúng sinh nọ kia… Giờ mới thấy suy nghĩ của mình hơi buồn cười."
Tuy
Giang Trừng diễn giải khá nhập nhằng, Thanh Đăng đại sư lại thấu tỏ, vẫn từ tốn đáp:
"Có người ta được phép cứu, có người không, có người ta có thể cứu, có người không, có người ta cứu được, có người không. Có người được phép nhưng ta lại không muốn cứu, có người không thể nhưng ta lại muốn cứu, nhưng có thành công hay không, chưa bao giờ là chuyện ta có thể quyết định."
Giang Trừng nghe anh nói mà váng cả đầu, gãi mặt cười bảo:
"Tôi tưởng anh chả gì là không thể."
"Trên đời nào có ai như vậy."
"Mà đại sư này, anh nói cả tràng có hay không thể cứu, rồi lại muốn hay không muốn cứu kia, nhẽ nào bọn anh khỏi phải lòng mang từ bi, cứu cả kẻ ác, sau đó dẫn họ hướng thiện ư?" Giang Trừng hỏi.
Đại sư liếc cô một cái, ánh mắt càng toát ra vẻ lương thiện hơn,
"Vậy sao được, phí thời gian biết bao."
Giang Trừng sặc nước miếng.
Nói vậy mà nghe được hả gã đại sư đức cao vọng trọng kia!
Giang Trừng ôm ngực, thấy mình không thể bàn chuyện này với đại sư nữa, không thì sẽ mất niềm tin vào một
-loại
-tín
-ngưỡng
-nào
-đó mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!