LẠI GẶP HÒA THƯỢNG GIÀ.
Buổi đầu đến thế
giới này, trên đường tới chùa Thượng Vân cùng đại sư, không phải tất cả
mọi người Giang Trừng gặp ở các thành trì của người phàm đều no ấm yên
vui, nhưng tiếng nô đùa trẻ nít vang khắp ngõ, người qua lại rạng rỡ nói cười, hàng rong vỉa hè chào mời hồ hởi, quán rượu ven đường ồn ã tưng
bừng, bầu không khí đầy sức sống chốn phố phường thân thương vô cùng.
Nhưng bây giờ, trên đường đến sơn phái Xuất Trần, Giang Trừng đã qua hơn mười thành thôn lớn nhỏ của người thường, hình ảnh mà cô bắt gặp nhiều nhất
lại là dân chạy nạn thiếu ăn kém mặc.
Cả thửa ruộng mênh mông tịnh không bóng cỏ, rất nhiều làng mạc chẳng còn một ai, phủ kín cỏ dại cây khô.
Bảy năm, cô ở hắc thất bảy năm, thế giới bên ngoài đã vật đổi sao dời. Thời tiết thất thường, cây trồng không sống nổi, hạn hán, lũ lụt, sâu hại,
động đất liên miên không dứt, với người phàm, thiên tai ồ ạt kéo đến như thế chỉ mang lại sự hủy diệt, ngày càng nhiều người chết, cũng ngày
càng nhiều người rời nơi chôn rau cắt rốn chẳng thể sinh nhai được nữa,
chuyển đến nơi có lẽ khá hơn một chút.
Ở thế giới
này, kẻ đầu tiên Giang Trừng giết không phải tu sĩ mà chỉ là một người
bình thường, thậm chí còn là kẻ đói đến mức bụng không ngừng reo, giết
gã chẳng tốn tý sức, đến kiếm cũng chẳng cần dùng.
Bấy giờ gã đàn ông nọ đuổi theo một đứa bé, tay cầm liềm mẻ, trông như
điên. Đứa trẻ kia gầy lắm, người chắc chưa được hai lạng thịt, vừa chạy
vừa gào khóc: Đừng ăn thịt con!
Giang Trừng vừa hất một cái, gã điên kia đã bay ngoài hai mét, gã ta nhẹ hơn
cô tưởng nhiều, nhìn lại, gã điên vừa muốn giết người kia đã tắt thở,
nhanh gọn vậy đấy. Thấy cảnh ấy, đứa trẻ vừa được cứu lại không mừng như cô nghĩ, nó lảo đảo chạy đến bên gã đàn ông kia, nức nở gọi cha.
Khi đó, Giang Trừng mới biết người đàn ông muốn giết thịt đứa trẻ này là
cha ruột của nó. Đói đến cực cùng, con người sẽ ăn được thịt đồng loại.
Dù có thích nghi nhanh đến mức nào đi nữa, Giang Trừng cũng chẳng thể dễ dàng chấp nhận nổi thảm kịch mãi xảy ra trước mặt như thế.
Thế là cô không băng qua thành trấn của người phàm nữa, chỉ nhằm thành trì
tu chân của các tu sĩ mà đi. Nơi tu sĩ sống khác hoàn toàn với thành
trấn của người phàm, không có dân chạy nạn, vẫn còn vẻ thanh bình no ấm. Nhưng chỉ cần ghé vào quán rượu hay khách điếm thôi là lại nghe các tu
sĩ bàn tán về đại kiếp sắp đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!