Chương 22: Sư huynh tốt tính

SƯ PHỤ NÓNG NẢY.

Đang ngự kiếm giữa trời là

một thanh niên nom rất chững chạc, không đến mức điển trai nhưng mặt mũi lại dễ nhìn, toát lên vẻ ấm áp chính trực, cho người ta hảo cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chính lúc này đây, thanh niên có

vẻ đang bất lực lắm, anh ta đáp xuống từ phi kiếm, lễ chào Bạch Nhiễm

Đông, gọi nàng là sư thúc.

Anh là Chu Uyển, đệ tử của đại sư bá, cùng lứa với sư huynh đệ tỷ muội bọn Giang Trừng, hiện là người lớn tuổi nhất.

Tông môn chí ít cũng phải trăm mấy dãy núi trăm mấy hệ, phe nào thân thì

năng qua lại, không thân lắm cũng cười chào lễ độ, còn mà từng xung đột

hay vẫn xích mích thì hễ gặp là lườm nguýt, thỉnh thoảng lại choảng

nhau. Phần lớn các đệ tử cùng dãy hệ sẽ rất khăng khít, nói cho cùng thì nước lên thuyền lên, nước cạn đắm thuyền.

Ngay từ

đầu tam sư tỷ Trịnh Dao đã kể Giang Trừng nghe rồi, sư phụ và hai vị sư

bá cùng một thầy, tuy giờ đây mỗi người tách ra tự nhận trò, xây dựng

dãy hệ riêng nhưng vẫn thân thiết như xưa, bởi thế, xấp nhỏ tụi Giang

Trừng cũng hay qua lại với nhau.

Nhắc mới nhớ, trong

cả ba sư huynh muội, người đầu tiên nhận đồ đệ không phải đại sư bá Liên Vị Hành lớn tuổi nhất, cũng không phải sư phụ Bạch Nhiễm Đông không

đáng tin cậy nhà cô, mà là nhị sư bá Tạ Xuân Hoài vú em kia, ông đã từng nhận một nữ đệ tử. Nên đời các cô đáng ra phải có một người chị cả,

nhưng rất lâu trước đây, đại sư tỷ lục đục gì đó với nhị sư bá, từ đó,

không ai nhắc đến cô nàng chả biết đã đi đâu về đâu ấy nữa, thế là đệ tử Chu Uyển của đại sư bá trở thành anh cả lứa này của cả ba dãy hệ.

Rồi thì chả biết có phải già néo đứt dây hay không mà một người khá nóng

tính như đại sư bá lại rèn ra được một Chu Uyển sư huynh quá tốt tính,

sự hiền hậu chất phác ấy đã được mọi người công nhận. Đến cả ba chị bé

sinh ba nhỏ nhất kia còn dám bá vai trèo cổ anh chơi đùa khắp nơi,, đại sư bá đã điên tiết bao lần vì cái sự quá lành, dễ khiến người ta bắt

nạt của anh, vậy mà Chu sư huynh cũng vẫn chỉ cười bất đắc dĩ, ngoảnh đi lại chứng nào tật nấy.

Người bình thường biết vườn

nhà mình bị trộm rình rang khuân đi cả đống đồ tốt ấy hả, dù không chửi

xối xả thì mặt mày cũng phải bí xị thôi, thế mà anh cả lại không nói

nặng một câu, lại còn tận tình khuyên nhủ thủ phạm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!