Chương 20: Một người khác

Thời khắc này Thanh Đăng đại sư biến thành một người hoàn toàn

khác, gương mặt từ bi với nụ cười nhẹ vốn có trở nên đầy tà khí bởi đôi

mắt híp khẽ, y biếng nhác ngồi đấy, thi thoảng lại túm lấy rồi nghiền

nát những tiểu ma đen ngòm đang rít gào chung quanh, có vẻ rất hăm hở.

Trông như một người đàn ông khép hờ mắt ngơi nghỉ, nhưng thực ra y đang rà soát trí nhớ của Thanh Đăng.

Vẫn mang tên Thanh Đăng, cũng tồn tại trong cơ thể này nhưng lại có suy

nghĩ và nhận thức riêng, thế nên không thể xem y là một Thanh Đăng hoàn

chỉnh, thậm chí nếu bàn về tính cách, có thể nói rằng y là một người

hoàn toàn khác với Thanh Đăng.

Chỉ có thể xem y là tổ hợp một nhân cách khác của Thanh Đăng —– nhân cách này đến từ mảng tối trong tâm hồn anh, là phần cực ác.

Y xuất hiện từ rất nhiều năm trước, lúc Thanh Đăng dùng cơ thể mình độ

hóa quá nhiều u ma. Khi ấy Thanh Đăng vẫn chỉ là một thiếu niên, độ hóa

bao nhiêu u ma như thế nghe có vẻ rất oách, nhưng anh hãy còn rất trẻ,

chẳng tài nào chịu nổi sự cám dỗ của chúng, hình thành tâm ma, thế là y

xuất hiện.

Là nhân cách đại diện cho phần tà ác, thế

nên cứ hễ xuất hiện là y sẽ làm một số việc không tốt cho lắm. Khỏi nghĩ cũng biết, Thanh Đăng ắt chẳng để mặc y, dù cả hai vốn là một. Vì lẽ đó mà mỗi lần xuất hiện, y đều sẽ thấy mình đang ở đây, ác địa ngăn tách

vô vàn u ma ô trọc.

Bên

ngoài có phong ấn do Thanh Đăng giăng, y không thoát nổi, trước khi trở

về lại là Thanh Đăng thì chỉ có thể ở đây. Y đã thử rất nhiều lần, lần

nào cũng thất bại, nếu muốn ra ngoài thì chỉ còn cách đợi Thanh Đăng kia thức tỉnh, tự phá phong ấn đi ra. Y bị Thanh Đăng nhốt ở đây nhiều lần

rồi, mỗi khi Thanh Đăng cảm nhận được y sắp tỉnh sẽ đến đây đón lỏng, y

không còn nhớ nổi số lần mình tỉnh dậy ở chốn này nữa.

Nơi này chả thay đổi gì sau bao nhiêu năm, khô cằn buồn tẻ lại xấu xí,

ngoài ma ra thì còn mùi thum thủm vật vờ trong không khí, thực lòng mà

nói, cứ bị nhốt mãi ở chỗ chán òm này, chả được làm chuyện gì thu thú,

chả được ăn món gì ngon ngon, y sắp chẳng thèm thức tỉnh nữa rồi. Cũng

như Thanh Đăng không muốn cho y xuất hiện, nhưng bó tay thôi, họ đều rõ

rằng đến một thời điểm nào đó, y sẽ phải thức tỉnh, chẳng cách nào khống chế hay ngăn cản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!