Chương 2: Đại sư khó hiểu

ĐẠI SƯ NHƯ MỘT CÂU ĐỐ.

Trong gương là một gương mặt môi đỏ răng trắng sáng sủa, mái đầu rối đẹp theo kiểu trung tính. Người trong gương buộc gọn tóc, vẻ mặt dứt khoát

nghiêm túc, trông càng tuấn tú hơn.

Giang Trừng sờ mặt mới, tặc lưỡi, nếu ở hiện đại mà sở hữu gương mặt như này thì bước thẳng ra đường làm minh thinh luôn cũng được, một em gái

có khí chất giai đẹp như thế, có thể rù quến cả một bầy fan nam lẫn nữ

chứ chẳng chơi.

Ở thế giới hiện đại, Giang Trừng là một cô gái đã gọi là nổi bật giữa

đám các em phương nam chỉ cao từ một mét sáu đổ xuống. Cộng thêm vì lý

do gia đình mà từ nhỏ đã phải tự lập, tính tình hướng ngoại, y như cú có gai. Mặt mũi thuộc kiểu không đẹp không xấu, bình bình.

Nhưng cơ thể bây giờ của cô lại cao hơn trước hẳn mười xen

-ti, vừa đủ

xài, đế thêm gương mặt khí khái, bộ ngực bằng phẳng, có thể khơi khơi

giả trai, hay nói huỵch toẹt ra, người này phải là đàn ông mới đúng.

Giang Trừng đoán có lẽ chủ cũ không ưa gì cái mã này, không thì đã chẳng tự chà đạp mình như vậy. Có trời mới biết sau khi được đại sư dắt ra

khỏi miếu, tạm dừng chân tại một ngôi chùa nhỏ giữa núi, rồi trông thấy

mặt mình trong gương khi tắm, cô suýt đã nghẹt thở vì hoảng.

Khi đó, trên gương mặt này được bôi một lớp phấn rất dày, dày tới nỗi

chẳng thể nhìn rõ mặt mũi như nào, còn tô trét loạn xạ, khoác thêm cái

váy chi chít hình hoa, đúng là không nỡ nhìn thẳng.

Giang Trừng nhận ra rằng chủ cũ muốn trang điểm sao cho mình gái tính

hơn, nhưng tiếc nỗi cô ta đã làm sai cách, sai quá sai rồi.

Kể ra thì đối diện với gương mặt gớm ghiếc này rồi bị rape, mất phận

trai tơ sau hai trăm mấy năm mà đại sư vẫn bình tĩnh như rứa, Giang

Trừng ngày càng cảm thấy anh ta trâu bò, không hổ là trai già hai trăm

mấy tuổi!

Ném bộ váy hoa hòe diêm dúa xinh xẻo kia đi, móc miếng độn nhét trước

ngực ra, Giang Trừng rửa mặt và gội thật sạch mái tóc bôi đầy dầu dưỡng, mặc bộ đồ đơn giản mà đại sư chuẩn bị cho, thắt nịt lưng, mang giày vừa chân, rời khỏi phòng rồi mới thấy mình như sống lại.

Đại sư đang ngồi tụng kinh dưới gốc cây trước cửa, nghe động mà chẳng động, bình thản tụng xong phần mình mới mở mắt.

Giang Trừng đứng trợn mắt nhìn cách đấy chưa đến nửa mét, cô muốn thử

xem mình có thể xí hù được anh ta không, kết quả khỏi nói cũng biết, đại sư hoàn toàn không giật thót ngã dúi, cũng chẳng tỏ vẻ gì lạ sau khi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!