Chương 164: Cuối

ÉN VỀ TỔ, NGƯỜI XƯA TRỞ LẠI.

Giang Trừng choàng tỉnh, thấy mình đang vắt vẻo trên chạc cây ngọc cao to, gốc đào chẳng giống đào gì cả này chính là bổn thể của cô.

Khi ý thức được điều đó, cô đồng thời nhớ lại được kiếp làm thần đằng đẵng so với sinh mạng người phàm song lại ngắn ngủi nếu cân đong với các vị Thần Quân khác của mình.

Và nhớ lại cả mối nhân duyên đan cài có lẽ đã bắt đầu từ lúc hoá linh giữa mình và Thanh Đăng đại sư.

Sau khi nhớ lại mọi thứ, cô nghe thấy giọng ai vang lên dưới tán lá: Em tỉnh rồi.

Giọng nói điềm nhiên bình thản, quen thuộc như khắc sâu vào tâm khảm.

Giang Trừng nhìn xuống, thấy ngay người mình đang suy nghĩ về.

Là Thanh Đăng đại sư – Thanh Đăng Chân Phật, cũng như cô là Giang Trừng, và cũng là Chước Chước.

Biết Thanh Đăng đứng dưới tàng cây, Giang Trừng buông lơi, thả mình từ trên xuống.

Cô giang tay, lao vào lòng Thanh Đăng.

"Thanh Đăng, sao chàng lại ở đây?" Giang Trừng hỏi.

Cô xuống trần lịch kiếp buộc phải chết, Thanh Đăng hẳn nên về núi Linh tiếp tục làm Thanh Đăng Chân Phật rồi chứ, sao lại về đây thế này.

Đại sư hãy còn giúp cô hoá cột chống trời nữa kia.

Trước đó ắt chàng đâu đã biết gì, giờ cô nhớ lại, Thanh Đăng chắc cũng thấu tỏ cả rồi.

Mà cô phải đang là cột chống trời mới đúng, và tại sao Thanh Đăng lại xuất hiện dưới chân cột bằng dáng vẻ này?

Giang Trừng lòng đầy câu hỏi, vẫn ôm riết lấy người kia.

Thanh Đăng với tay ra trước như đang vén mây, để lộ cõi tu chân phồn hoa bên dưới, trăm năm trôi qua, nào đâu tan tác hiểm nguy thuở nào.

"Đây là mộng, ta gặp em trong mộng."

Thanh Đăng bảo.

Giang Trừng buông chàng ra, lặng thinh hồi lâu mới bất đắc dĩ gãi đầu,

"Đừng bảo chàng vẫn chưa độ xong tình kiếp đấy nhé?"

Ánh mắt Thanh Đăng phiêm phiếm ý cười, rồi dằng dặc xa xôi, chàng bảo:

"Kiếp số của ta nào phải bắt đầu từ khi em vô ý buộc tơ hồng, mà là trước lúc em ra đời kia."

"Ta cảm nhận được kiếp số của mình mới rời núi Linh, hoá bổn thể tu luyện trên đỉnh tiên chạm mây, em thì nên duyên rơi xuống, được ta ươm mầm linh trí, từ đấy, kiếp số của ta bắt đầu."

"Ồ, ý là có kéo tơ tình ra hay không cũng vậy?!"

Giang Trừng hỏi.

Thanh Đăng:

"Thần Phật núi Linh nào có tơ tình, song lòng đầy yêu thương, tơ tình khắc tự đâm chồi. Tơ tình thực sự khác với tơ hồng của Ti Duyên Thần Quân, tước không nổi đâu."

Giang Trừng: Rốt cuộc tinh thần hy sinh vì tình sục sôi bi tráng năm ấy của mình chẳng nên tích sự gì hết, lòng hơi chát mà vẫn phải cười.

"Thế bây giờ như nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!