Chương 161: Thanh Vô

LA LẢ LÀ LA CHÚ TIỂU ƠI.

Chú tiểu ơi?

Chú tiểu?

"Chú mà im lặng nữa thì ta xốc chăn lên ăn thịt chú đấy!"

Sau câu nói này, chú tiểu cuộn tròn trên giường rốt cũng đã chịu hé một góc chăn, thò đôi mắt đen láy ra.

Chước Chước ngồi xổm đầu giường chống cằm cười, chọc ngón tay trắng nõn gần như toả sáng giữa đêm lên đầu chú tiểu,

"Chú sợ ta tới vậy luôn đó hả? Đi theo cả ngày mà chú chả chịu nói chuyện với ta gì hết."

Chú tiểu đắp chăn ngang mũi lặng thinh một chốc, bỗng im lìm duỗi cánh tay gầy còm từ trong chăn ra trước mặt Chước Chước, bảo:

"Cho cô cắn một miếng, nhỡ không ngon thì đừng theo tôi nữa nhé, A Di Đà Phật."

Chước Chước: …

Nàng thẳng thừng tóm cổ tay chú ta, hãy đang mỉm cười,

"Chú tiểu nghe cho rõ đây, ta không ăn thịt người."

"Thế cô theo tôi làm gì?"

Chú tiểu lấy làm khó hiểu.

Chước Chước cười khì:

"Thấy chú mới bây lớn đã đẹp nhường này, lớn khôn rồi hẳn sẽ tuấn tú lắm, chờ chú trưởng thành rồi hút dương khí chứ sao!"

Chú tiểu nhìn nàng, bỗng hắt xì hơi.

Chước Chước không đùa với chú ta nữa, kéo tấm chăn mỏng lên, đút cánh tay gầy còm kia vào chăn,

"Con nít phải chăm ngủ, thức khuya không lớn nổi đâu, chú không lớn thì ta biết phải làm thế nào."

"Chậc, chăn chú mỏng quá, ngủ không đủ ấm chắc luôn." Chước Chước nói, chợt giở chăn lên luồn vào, cười khì ôm chú tiểu vào lòng, Như này ấm hơn.

Tự dưng bị người ta lôi ra siết lấy, chú tiểu sửng sốt, ngửa cổ định lùi lại.

Song nữ yêu kỳ lạ đang ôm chú như chẳng hề hay biết, nàng nhẹ nhàng vỗ gáy xoa lưng chú, kéo chú vào lòng lần nữa.

Chú tiểu Thanh Vô nhủ thầm:

Chuyến này gay go thật, nữ yêu chê gầy định vỗ béo mình rồi thịt đây mà.

Chú tiểu chưa từng được ôm ngủ như thế, tuy ấm áp hơn tấm chăn lạnh lẽo kia nhiều, song chú dám chắc rằng mình không chợp mắt nổi nữa.

Nhưng có lẽ nữ yêu đã giở pháp thuật gì khiến chú nhanh chóng thiếp đi, say sưa vô cùng, lại còn chiêm bao.

Trong mơ có có rất nhiều hoa đào, một hoà thượng không rõ mặt ngồi dưới tàng cây, ôm một bé gái đang ngủ trong lòng.

Cô bé nọ vùi mặt vào áo hoà thượng, níu chặt tay áo chàng ta, miệng khe khẽ nói mớ, chân giãy lung tung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!