TREO TRÊN CÂY.
Một gốc thông xanh, một đám mây trôi, một bàn cờ, một hòa thượng, một mèo đen.
"Ý Bạch Tuyết là, sư thúc bảo mi đưa tất cả hạt thông linh sang chỗ vị khách nữ kia?" Trụ trì Thù Ấn hỏi, đôi mắt dài mảnh hơi híp lóe sáng,
đặt quân đen xuống bàn cờ đánh cạch.
"Vâng, sư thúc chẳng giữ lại một hạt nào cho mình cả ~" Mèo đen vẫy
đuôi, dùng chi trước đặt một quân trắng xuống cạnh quân đen của Thù Ấn,
đôi mắt mèo cũng híp như chủ mình, có vẻ khó dò.
"Tình trạng bây giờ của sư thúc không ổn lắm, bất đắc dĩ phải rời chùa
khi cả người đầy sát khí, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, tiêu tốn
nguyên dương, lại bị tổn thương, tu vi Kim Phật sụt giảm. Vốn đã đại
viên mãn, chỉ kém một bước là có thể thăng lên cảnh giới Linh Phật.
Nhưng giờ đây... Ôi, Linh Phật mới hơn hai trăm tuổi, chỉ nghĩ thôi đã
thấy quá trâu bò, Thượng Vân tự ta đã kiến lập được ngàn vạn năm, cũng
chỉ lác đác vài người có ngộ tính thiên phú như vậy. Tiếc thật, đúng là
quá tiếc.
"Nói thì nói thế nhưng Thù Ấn vẫn cứ giữ điệu cười mỉm trông rất thích chí, có giống đang tiếc nuối đâu."Mà không bao lâu sau vẫn phải nhờ sư thúc đi trước, nhưng với tình
trạng bây giờ của sư thúc thì không nên đến nơi ấy.
"Thù Ấn chậm rãi buông lời, tay vẫn không ngừng, ăn cả một mảng quân trắng của mèo đen. Read more… Mèo đen Bạch Tuyết thấy mình mất quá nhiều quân, lập tức phật ý"Meo
"một tiếng, đôi con ngươi vàng óng đảo qua đảo lại rồi nhảy phắt lên bàn rối cả ván cờ, xỏ lá nằm xuống. Thù Ấn cười híp mắt nhặt mấy quân cờ rơi dưới đất lên đặt vào hộp gỗ song,"Bạch Tuyết, tu hành không phải bằng cách này.Hừ.Mèo đen hừ khẽ,Chính ngài còn lười tu hành thì chẳng có tư cách gì để nói ta.Mỗi ngày ta đều tu rất nghiêm túc mà.
"Thù Ấn vân vê quân cờ trong tay, chậm rãi nói:"Đánh cờ tụng kinh, uống trà thưởng trà, ngắm mây nghe
gió, có món nào không phải là tu hành đâu.Nếu ngài nghiêm túc tu hành thì sao ngàn tuổi vẫn chỉ ở tu vi Kim Phật được?
"Mèo đen khinh rẻ liếc gã, vô cùng xem thường. Thù Ấn cười bảo:"Với người khác, tu vi Kim Phật ngàn tuổi đã rất cừ rồi, tu vi của ta, vừa chuẩn.Cáo già.
"Mèo đen liếc, duỗi bốn chi ưỡn hông, chợt nhảy xuống khỏi bàn cờ chạy ra xa,"Chỗ ngài chán quá, ta đi kiếm việc thú vị để làm đây."
Việc thú vị mà mèo đen Bạch Tuyết nói, chính là Giang Trừng. Hiếm lắm
trong chùa Thượng Vân mới có một gương mặt mới, lại còn là một cô gái,
tuy cô gái này chẳng giống con gái chút xíu xìu xiu nào, nhưng tốt xấu
gì cũng là người mới. Mấy hôm nay hễ rảnh là mèo đen lại chạy sang nhìn
trộm, cũng rất thích Giang Trừng.
Cô gái này rõ mười mươi là một người bình thường không hiểu chuyện tu
hành, vậy mà đến chùa Thượng Vân rồi lại không hoang mang hoảng hốt,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!