Chương 1: Xuyên không

TUỔI TÁC CHÊNH LỆCH.

Bị đánh thức bởi tràng cười chói tai, Giang Trừng vừa mở mắt đã thấy

mạng nhện giăng đầy xà nhà, và tượng phật in trên bức tường đỏ loang lổ.

Sau đó, cô đưa mắt về phía phát ra tiếng ồn —– Ngay trước hai cánh cửa

gỗ lắc lư chực rơi xuống là một ông lão tóc bạc da tái tai dài, nom

không có vẻ gì là người tốt.

Ông lão xì tai lạ lùng mặc một chiếc áo choàng dài quai quái pha lẫn hai màu vàng đen đầy hình mặt người kỳ dị, bàn tay gầy đét quặp lại thành

vuốt, dưới làn môi nhếch lác đác vài cái răng xỉn vàng, cười rồ bảo:

"Lão tổ Thượng Vân tự, phật tăng vang danh tu giới thì đã sao, chẳng cũng phải chết dưới tay Hoàng Thiên đạo nhân ta đây ư!"

Giang Trừng – khán giả chưa rõ tình hình, dõi theo ánh mắt của ông cụ tự xưng là Hoàng Thiên đạo nhân đó, ngửa đầu trông sang một người khác

đứng chếch bên mình.

Đó là một người đàn ông có thể tự động tỏa sáng giữa căn phòng tối thui

này. Đương nhiên không phải vì cái đầu bóng loáng ấy có thể phản sáng,

cũng không do áo tăng trắng toát mà anh ta đang mặc, mà là do khí chất

của người này quá sạch sẽ, toàn thân như lấp lánh phật quang.

—– Còn từ bi thánh khiết hơn hình tượng phật đầy bụi sau lưng anh ta ba

phần, hơn thế nữa, đường cong của cái đầu khẽ cúi và gương mặt thanh tú

bình thản kia lại đẹp đến nỗi khiến người ta muốn phạm tội.

Nhìn thoáng sang, đầu mày đuôi mắt như vương nét cười, nhưng trông kỹ

lại mới nhận ra rằng anh ta chẳng bộc lộ cảm xúc gì, hệt pho tượng phật

ngồi nghiêm dõi xuống chúng sinh trong đại điện. Khoác chiếc áo tăng

trắng hơi cũ, mang giày vải đã sờn, khí chất toàn thân lại sạch sẽ xuất

trần.

Vị đại sư tỏa thánh quang này cũng đang nhìn cô, cúi đầu đối mắt đoạn lên tiếng: Cô vẫn ổn chứ?

Chắc là, vẫn ổn? Giang Trừng vô thức đáp lại, sau đó bản mặt đần thối

chợt nứt toác. Ngắm gương mặt cấm dục của đại sư được một lúc, Giang

Trừng mới sực nhớ ra trước đó ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Đêm hôm qua, cô mới sửa xong bản kế hoạch theo yêu cầu của sếp, mệt tới

chẳng buồn tắm đã bò lên giường đánh giấc. Sau đó thì, cô tỉnh lại do

quá nóng, người cứ nôn nao đến lạ. Gái ế hai mươi lăm tuổi, ít nhiều gì

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!