Trượng phu của Mai Uyển Ngọc tên Ngụy Hạ Nam, Ngụy Hạ Nam là chú họ của Ngụy Liêu, mà Ngụy Liêu và Lý Sở lại là đồng môn ở Thái Học viện. Hai người nhập học cùng năm và làm quan cùng năm, cùng là một trong những đối tượng được gia tộc vun vén bồi dưỡng, thuộc mối quan hệ cạnh tranh rất đồng đẳng.
Nên nói đúng ra Ngụy Hạ Nam lớn hơn Lý Sở một thế hệ. Nhưng ông chưa đến nỗi già, chỉ mới bốn mươi mốt bốn mươi hai tuổi, có hai con trai ba con gái, do vợ cả Lưu thị sinh, ngày trước trong nhà cũng có một thiếp, nhưng về sau vì ông phục vụ trong quân thời gian dài, nên ở nhà thiếp đã bị vợ cả đuổi đi.
Nghe bảo Mai Uyển Ngọc gửi thân cho ông ta là nhờ một người anh họ ở Mai gia làm mai. Khi ấy Ngụy Hạ Nam rượu vào lời ra, chê vợ ở nhà quản lý quá chặt, tiểu thiếp đó vào cửa đã ba năm mà số lần ông ta được gặp chỉ đếm đủ trên đầu ngón tay, bình thường phục vụ ông toàn hầu già, không có lấy một cô gái trẻ. Lúc ở nhà, thỉnh thoảng sai nha đầu rót trà bưng nước, thế mà vợ ông cũng đánh nha đầu kia một trận, về lâu dài, chẳng những ông cảm thấy vô nghĩa mà đến người dưới cũng sợ không dám lại gần.
Thế là người anh họ ấy mới nhân cơ hội xúi giục mấy câu, nếu đã vậy, sao không cưới một người phòng ngoài? Dù sao ông cũng vắng nhà quanh năm, cũng phải có người phục vụ hằng ngày ở bên ngoài chứ, vừa hay hắn có một cô em họ xa, do không chịu nổi chồng đánh đập như cơm bữa, được nhà ngoại ủng hộ nên đã hòa ly, mới chỉ hai mươi cái xuân xanh, tính dịu hiền điềm đạm, dung mạo lại rất đẹp.
Dưới ảnh hưởng của chất cồn và tâm lý bị kìm nén lâu ngày, Ngụy Hạ Nam lập tức nhận lời. Truyện Teen Hay
Lúc tỉnh rượu, có lẽ ông cũng rất hối hận, nên một thời gian dài sau đó không hề rời khỏi doanh trại, cũng không đi gặp người phòng ngoài, tới tận một đêm mưa, vì trú mưa nên quay về một chuyến…
Thế là từ đó trở đi, Mai Uyển Ngọc trở thành phòng ngoài của Ngụy Hạ Nam.
Không rõ là sự xinh đẹp của Mai Uyển Ngọc đã thuyết phục được ông ta hay tính tình dịu dàng của nàng ta đã sưởi ấm ông, hay là do bị vợ quản thúc quá nghiêm đã lâu tạo nên tâm lý đối đầu, nói tóm lại, người đàn ông đã tuổi trung niên thuộc Ngụy gia danh tiếng không rời khỏi phòng ngoài nửa bước, từ lúc được điều nhiệm luôn dẫn nàng ta theo, thậm chí còn muốn đưa nàng ta về nhà.
Vợ ông ta cực lực phản đối, thậm chí có thể nói là gây chuyện đến mức kinh thiên động địa, nhưng Ngụy Hạ Nam cứng rắn đối đầu lại, dùng ý chí sắt thép của mình che chở Mai Uyển Ngọc yếu đuối, những ngày sau đó luôn ở trong phòng nàng ta.
Lưu thị ba lần bốn lượt tìm đến cửa gây gổ, hở tí là giở trò.
Nhưng kết quả lại là Ngụy Hạ Nam cho Mai Uyển Ngọc một viện riêng biệt, cũng được quản lý riêng, không qua lại với phòng lớn.
Lưu thị đi tìm mẹ chồng phân xử, mẹ chồng cũng giáo huấn Ngụy Hạ Nam, nhưng thứ nhất thật sự Mai Uyển Ngọc không hề làm gì sai, thứ hai, con trai lớn không còn dựa vào mẹ, Ngụy Hạ Nam vừa có chức quan lại đang ở độ tuổi này, từ rất lâu ông chỉ coi lời mẫu thân nói như gió thổi bên tai. Còn về nhà chính Ngụy gia, chính sự đang bận bù đầu thì làm gì rảnh để nhúng tay vào những chuyện nhỏ nhặt này? Miễn nhắc đến con gái luôn đi, có cô con gái nào dám chỉ trích phụ thân?!
Cuối cùng thì Lưu thị hiếu thắng hơn nửa đời cũng phát hiện, ngoài khiển trách mắng mỏ, bà ta thật sự không có cách nào trị được ả hồ ly kia. Điều duy nhất có thể khiến mình được giải tỏa ấy là kể khổ, nên hễ gặp ai là bà ta lại than khóc kể lể.
Kết quả là từ khi Ngụy Hạ Nam thuyên chuyển, ông ta có được "tiếng tăm vang dội" nhanh nhất ở kinh thành.
Đã vậy còn liên lụy đến Lý Sở, bởi nghe nói Mai Uyển Ngọc từng là thiếp ở Lý trạch. Sau khi Lý Sở trở về từ Gia Châu, những chuyện "tuyệt đối không kể ai khác nhé" cũng theo đó nhiều lên.
Cuộc sống mỗi người nào có dễ dàng, chỉ vì để mình trông có vẻ hạnh phú hơn nên mới khuếch đại cái đáng chê cười ở người khác, thế mới có câu "việc tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã lan ngàn dặm".
Toàn bộ chuyện bên trên là quá trình Mai Uyển Ngọc trở mình ở Ngụy gia mà Ngô Thiếu Quân đã thu thập cho Tiểu Thất, có những chuyện là nghe người ta đồn, nhưng cũng có chuyện nghe chính miệng Lưu thị kể – có hai buổi tiệc trà nàng không trốn kịp, bị Lưu thị bắt gặp, biết nàng là chị họ của chủ mẫu Lý gia, bà tư như tìm được tổ chức, chuyện bí mật gì cũng kể hết một lèo. Làm Ngô Thiếu Quân sợ đến mức về sau khi tham dự những buổi gặp gỡ như vậy, nàng luôn phải hỏi thăm trước là có Lưu thị không.
Để Tiểu Thất không bị chê cười, Ngô Thiếu Quân dặn đi dặn lại là sau này phải cố gắng tránh Ngụy Lưu thị đó ra, đỡ bị người ta cười nhạo.
Nhưng về lâu dài, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề.
***
Trong tháng Chạp, Mạc trạch tổ chức đại tiệc mừng khách vì chuyện tập tước, có gửi thiệp cho nhà họ Lý, mời Lý lão thái gia dự tiệc, nhưng do ông cụ đã yếu nên chỉ để con trai dẫn theo con cháu đến chúc mừng.
Về phần nữ quyến, vì Mai thị đang "dưỡng bệnh" ở Tần Xuyên, Hắc thị bèn dẫn Triệu thị và Tiểu Thất đi dự tiệc.
Xui xẻo một nỗi, Tiểu Thất lại bị Ngụy Lưu thị tóm được trong buổi tiệc này, dưới bao con mắt của đám đông, người ta đã đến chào hỏi thì không có lý nào không đáp, nên cuối cùng là hai người cùng ngồi trong mái đình vắng vẻ.
Ngụy Lưu thị tuổi ngoài bốn mươi, mặt mũi sắc sảo, gò má hơi cao, bề ngoài trông cũng thanh tú, so với độ tuổi thì trang sức bà đang đeo lại có vẻ hơi màu mè. Tiểu Thất nhìn kỹ trang sức của bà ta, bộ dao điểm thúy, hoa cài đầu điểm thúy nạm ngọc, bên trên búi tóc còn cài hai đóa mẫu đơn kim lũy. Hình ảnh này khiến Tiểu Thất liên tưởng tới cách ăn mặc của Mai Uyển Ngọc ngày hôm trước – hai người phụ nữ của một người đàn ông có cùng cách chưng diện, từ đó có thể thấy được thẩm mỹ của người đàn ông kia như thế nào.
Nghe nói Ngụy Hạ Nam vốn là con thiếp thất, từ nhỏ sống ở chốn nông thôn mãi tới tận mười bốn mười lăm tuổi mới được nhận tổ quy tông, nên chắc chắn không được dạy dỗ tử tế như những anh em cùng tông khác, hèn gì sở thích lại khác biệt tới vậy.
Một người đàn ông trung niên vất vả từ nhỏ, khó lắm mới có những ngày tháng đắc chí, tất nhiên sẽ càng muốn bộc lộ ra sự bất bình và tức giận hơn so với những người trẻ tuổi.
Có vẻ lần này Mai gia chọn đúng người rồi đấy.
Đương khi Tiểu Thất quan sát suy nghĩ, Ngụy Lưu thị cũng đang nhìn kỹ nàng.
Vị chủ mẫu Tây phủ ở Lý trạch trước mặt đây mặc áo gấm xanh lơ thêu hình mẫu đơn vàng, bên dưới là váy xếp ly màu xanh ngọc, trên đầu chỉ có một chiếc trâm cài hình phượng và một chiếc cài tóc màu ngọc lam, gương mặt hệt trong tranh, nụ cười chói sáng. Xét dung mạo hay phong thái đều hơn hẳn con hồ ly Mai gia kia, chẳng trách có thể áp đảo con hồ ly đó để mà được phù chính.
Sau đôi ba câu hàn huyên, Ngụy Lưu thị nhanh chóng chuyển đề tài Mai Uyển Ngọc, mở đầu rất khéo, nhưng càng về sau bà càng không khống chế nổi cảm xúc, tuôn ra sạch bách những chuyện riêng tư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!