Dù tin đồn đã dồn dập lan truyền, nhưng hành dinh ở Nam Lãng vẫn không hề hạ bất cứ chiếu lệnh nào.
Đêm khuya ngày mười lăm tháng Mười, biên thành phương Bắc gặp tập kích.
Sáng sớm ngày mười bảy, thành Bách Li tận cùng phía Nam Đại Chu dấy lên chiến tranh.
Chạng vạng ngày hai mươi, quân đội Tần Xuyên ở biên giới Đông Bắc và quân đội Đông Liêu chạm mặt chính diện.
Có thể nói, Đại Chu đã bốn bề thụ địch.
Vào giữa trưa ngày hai mươi ba, trong đại trướng hành dinh ở Nam Lãng, Chu đế đang cùng con trai thứ ba dùng bữa. Nghe tin chiến sự liên tục, sau gáy Triệu vương đổ mồ hôi lạnh.
"Trẫm nhớ ngươi thích món thịt dê do ngự trù làm nhất, nay sao không ăn?" Chu đế nhìn con trai.
"Nhi thần… lo cho chiến sự ở tiền tuyến." Hắn cảm thấy chiến sự lần này có điểm kỳ quặc, vì sao Nam Lãng vừa gặp chuyện thì bốn bề lại đánh nhau? Không lẽ… Hắn không dám nghĩ tiếp.
"Ngươi ấy…" Chu đế thở dài, "Bảo Đại ca ngươi chỉ biết võ dũng, nhưng ngươi còn không dũng bằng nó." Chí ít năm đó lão Đại còn có gan ép cung, "Bảo Nhị ca ngươi thích giở mánh, nhưng ngươi chẳng học được cái ác của nó." Lão Nhị độc ác, dẫu là anh em ruột nhưng nói giết là giết, coi như quyết đoán, "Còn nói đến chữ nhẫn và mưu sách… Ngươi lại không bằng một phần mười của đệ đệ ngươi, từng đường đi nước bước của ngươi đều bị nó đoán rõ, ôi…" Trong bốn đứa con trai đích xuất, chỉ có lão Tam đây là ngu xuẩn nhất, may còn có lòng hiếu thảo, thấy ám tiễn lệch hướng bắn, cũng biết nghiêng người cản mũi tên cho ông.
Triệu vương dẫu có ngu đến mấy cũng biết chuyện của mình đã lộ, hắn quỳ sụp xuống cạnh phụ vương.
Chu đế chậm rãi đặt đũa xuống, "Cái ngu nhất của ngươi chính là… nuôi quá nhiều kẻ thông đồng với địch phản quốc, mà lại mảy may không biết gì." Bị người ta lợi dụng lại còn tưởng mình đang bày mưu lập kế, nếu không phải bộ mặt này giống ông thì ông ta thực sự nghi ngờ không biết nó có phải con mình không.
"Phụ vương…" Triệu vương rơm rớm.
"Giết Lý Sở, giữ Ngụy Liêu? Ngươi tưởng hai thằng nhãi đó sẽ bó tay để ngươi giết? Ngu ngốc!" Nếu không nhờ còn có con út lật ngược tình thế, thì ông thật sự sẽ lấy làm thất vọng về đời sau của mình, "Ngươi không thể hồi kinh được nữa, ở lại Nam Lãng đi, đón đám oanh yến ở hậu viện của ngươi tới đây, cứ thế mà sống hết đời." Vẫn còn trẻ mà trong phòng có quá nhiều đàn bà, nào còn tâm tư để học mưu kế của đế vương!
Từ lâu đã nhắc hắn phải giới sắc, nhưng đến chuyện này cũng không làm được mà còn đòi làm chủ Đông cung? Nực cười! "Lui ra đi." Nhìn hắn lại thêm bực bội.
Đến lúc này Triệu vương vẫn chưa rõ vì sao mình lại thua, thua ở đâu? Nhưng hắn không dám hỏi phụ vương, có thể giữ được mạng đã là tốt lắm rồi.
Lảo đảo bước ra khỏi đại trướng, tình cờ giáp mặt Tấn vương đi tới.
Mấy ngày trước khi gặp nhau, Tấn vương vẫn đang là tù nhân, còn hôm nay thế sự đã đổi.
Tấn vương thi lễ với Triệu vương, gọi một tiếng "Tam ca".
Triệu vương kinh ngạc nhìn đệ đệ… Vì đằng trước còn có hai người anh, từ nhỏ hắn chưa từng mơ mình có thể làm chủ Đông cung, cho nên tình cảm anh em rất thân thiết, nào ngờ hai huynh trưởng lại thành ra như thế.
Từ khi Đại ca và Nhị ca không còn, những người bên cạnh hắn ngày đêm xúi giục hắn, tâng bốc hắn, cứ thế bước lên con đường sai trái, cuối cùng ngay tới lý do vì sao mình thua cũng không biết rõ, phụ vương mắng không sai, hắn đúng là kẻ ngốc!
Nếu đã ngu ngốc thì cũng chẳng cần hại nước hại mình nữa, hắn đi tới vỗ vai đệ đệ, đoạn rời đi.
Tấn vương nhìn theo bóng lưng hắn, không nói nhiều, vì lúc này nội thị đã tuyên y gặp mặt.
Quỳ xuống trước Quân chủ, đối mặt với vị phụ vương vừa xa lạ lại quen thuộc, Tấn vương hành đại lễ ba lần cho những năm tháng ông đã khổ tâm tôi luyện y: nửa năm trước nhận được mật chiếu y mới hay, thì ra mình mới là trữ quân mà phụ vương muốn.
"Con chọn Lý Sở và Ngụy Liêu, có giải thích gì không?" Trong tướng quân hộ giá đến Nam Lãng lần này có không ít lão tướng danh tướng, nhưng tiểu tử đây chỉ chọn hai người trẻ tuổi.
"Bọn họ không thuộc dòng chính trong gia tộc, gánh nặng ít, song trong lòng quân sĩ họ vẫn đại diện cho hai gia tộc có thế lực lớn, tất sẽ không dao động lòng quân, cũng không khiến hai đại gia tộc nghi ngờ, mà quan trọng nhất là bọn họ còn trẻ, còn có thể xông pha, lại đồng đạo với nhi thần." Tấn vương trả lời.
"Ừ, con cảm thấy lần này bọn họ có thắng nổi không?" Theo như yêu cầu của tiểu tử này, nửa tháng trước Lý Sở và Ngụy Liêu đã lần lượt chia nhau đến biên thành và Bách Li.
"Nhi thần tin vào bản lĩnh của họ." Hai nơi đó là trận địa mà bọn họ quen thuộc nhất, "Chỉ là nhi thần đang nghĩ, hẳn phụ vương sẽ không để bọn họ được đắc chí."
Trẻ nhỏ dễ dạy, vì hai người họ là hạ thần ông để lại cho tân quân, dĩ nhiên sẽ muốn đích thân tân quân lấy lòng, do đó, chẳng những ông ta sẽ không thưởng cho họ mà rất có thể sẽ chèn ép, chỉ như thế, bọn họ mới cảm nhận được long ân của tân quân, "E rằng mấy ngày nay con phải chịu khổ rồi." Vì để lập uy cho con trai mà ông đã đi một nước cờ hiểm, mượn tay đứa con trai ngu ngốc dàn dựng tranh chấp hoàng trữ, để đối thủ bên ngoài tưởng có thể lợi dụng xen vào, mà thực chất tất cả tướng lĩnh ở những trấn địa quan trọng đã nắm chặt giáo mác, sẵn sàng chiến đấu.
Để tạo nên cục diện "bốn bề thụ địch" cho con trai, ông đã mất những hai năm ròng, lúc thì để Tần Xuyên giả vờ lục đục nội bộ, khi lại khiến ba đại gia tộc giả vờ bất hòa – mà thực ra cũng không hẳn giả vờ, chẳng qua là khuếch trương mâu thuẫn, quả thực cũng mất công.
"Nhất định nhi thần sẽ không phụ lòng kỳ vọng của phụ vương." Tấn vương hào hứng lĩnh mệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!